Mạnh Hiểu Mạn hừ một tiếng: "Đúng là không đến lượt tôi lo, nhưng tôi cảm thấy buồn cười, hóa ra Cục Trưởng Du lại lấy một người... đàn bà đã tái giá. Tôi thật bội phục sự độ lượng của Cục Trưởng Du, khi anh chịu nuôi dùm con của người khác."
Mọi người trầm mặc, tất cả đều cảm thấy Mạnh Hiểu Mạn quá chán sống, từ đầu đến cuối đều chỉ là suy nghĩ của một mình cô ta, Du Dực lại không hề có chút tình cảm gì, hà cớ gì cứ phải làm như người ta đã phụ bạc cô ta vậy?Mặt Du Dực đen như mực, chuyện ngày hôm nay anh cảm thấy thật là xui xẻo, ả điên này từ đâu chui ra vậy?Cục Trưởng Ngụy nhăn mày: "Tiểu Mạn, gia giáo của cô đâu? Đây không phải là nơi để cô gây chuyện."Mạnh Hiểu Mạn cảm thấy tủi thân, cô ta nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thu Sính: "Dù gia giáo của tôi không tốt, thì cũng tốt hơn Du phu nhân đây. Tôi thật sự muốn biết Du phu nhân có chỗ nào hơn người, không biết là chồng đã chết hay đã ly hôn, không chịu nghĩ đến chuyện dạy dỗ con nên người, lại có thể có thủ đoạn ghê gớm như thế, dám trèo cao bám lấy Cục Trưởng Du, thật sự không biết nếu chồng cũ của cô ta biết được hiện nay cô ta đã lấy người khác thì sẽ có suy nghĩ gì đây."Tất cả mọi người ở đây đều biết Nhiếp Thu Sính đã ly hôn, dù sao có Thanh Ti ở đây, mọi người vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.Nhưng không ai ngu đến mức dám nói ra, chọc vào chỗ đau của Du Dực.Hơn nữa, hai người họ đều anh tình tôi nguyện, tái giá hay không, liên quan gì đến người khác, lại cũng chẳng phải là chuyện trái pháp luật gì.Đã là thời đại nào rồi, không cần chuyện bé xé ra to, cho nên không một ai để ý chuyện này.Nhưng Mạnh Hiểu Mạn lại không biết điều, những lời cô ta nói ra đều khiến tất cả mọi người phải chau mày.Không cần biết là ly hôn hay chồng đã chết, đây đều là chuyện nhà người ta, cô ta lo nhiều như thế để làm gì?Du Dực giơ chai rượu trong tay lên, nhưng Nhiếp Thu Sính lại đè xuống.Cô đứng lên, lả lướt thướt tha, đứng ở đó như một bức tranh phong cảnh mỹ lệ.Trên mặt không hề có vẻ tức giận, cô mỉm cười: "Đúng vậy, tôi đã ly hôn, tôi đã có con, tôi gả cho Du Dực là tái hôn, nhưng... luật pháp quốc gia đâu có quy định phụ nữ ly hôn không được phép tái giá chứ? Xin hỏi cô Mạnh đây, bây giờ là thời đại nào? Đây là nơi nào? Đây là thế kỷ 20, nơi này là thủ đô. So với sự tò mò của cô Mạnh thì tôi càng thấy tò mò hơn, cô Mạnh cũng là một người được giáo dục đàng hoàng, vậy mà lại có những tư tưởng thối nát như vậy? Tôi nhìn cách ăn mặc của cô rất tây, vậy tại sao tư tưởng lại dừng lại ở thế kỷ trước cơ chứ?"Mạnh Hiểu Mạn nghiến răng, những lời Nhiếp Thu Sính nói ra, cô ta nhất thời không biết phải phản biện lại như thế nào.Nhiếp Thu Sính vén lại phần tóc mai, cười nói: "Nếu như trong tư tưởng của cô Mạnh, những người sinh ra ở thế kỷ 20 như chúng ta phải giống với xã hội phong kiến trước đây, phụ nữ chỉ được lấy một chồng, cô độc đến chết, thì tôi... xin chúc cô có một ngày sẽ hoàn thành được nguyện vọng này của mình."Lời Nhiếp Thu Sính nói thẳng ra có nghĩa là: "Chúc cô sau khi kết hôn, đợi khi chồng cô chết rồi, cô cứ ở đó thủ tiết vì ông ta, tuyệt đối đừng tái giá."Những lời này thật sự... rất độc!Nhưng không ai cảm thấy lời của Nhiếp Thu Sính có gì sai trái cả.Mạnh Hiểu Mạn mặt mày đỏ bừng: "Cô... cô... Tôi thấy cô rõ ràng là tham lam quyền thế của Du Dực."Nhiếp Thu Sính vẫn mỉm cười như cũ: "Ừ, cô nói đúng, tôi còn tham lam tướng mạo của anh ấy, tham lam sự dịu dàng chu đáo của anh, còn tham lam cả tiền bạc của anh ấy nữa, nhưng... việc này có liên quan gì đến cô? Anh ấy sẵn lòng cho tôi tham, cô có giỏi thì cũng kêu anh ấy cam tâm tình nguyện cho cô tham đi!"