Thanh Ti ngửa đầu nhìn cậu, cố gắng để nhớ kỹ bộ dạng của cậu, ánh mắt tròn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng vô cùng đáng yêu. "Nhưng mà em không biết tên anh là gì."
Du Dực cùng Nhiếp Thu Sính dường như chỉ trong chốc lát nữa là tới nơi, bàn tay cậu bé véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti, cậu nói: "Nhạc Thính Phong, nhớ kỹ tên anh.""Nhạc, Thính, Phong, ừm... Đã nhớ, em nhất định sẽ không quên tên anh."Sau lưng vang lên tiếng gọi của Nhiếp Thu Sính: "Thanh Ti..."Thanh Ti lắc đầu. Du Dực áy náy nhìn con bé, nói: "Là do ba đã không bảo vệ con thật tốt, về sau, ba nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra."Mặc dù anh đã cho người chặn mọi ngả đường thoát khỏi trung tâm này, bọn bắt cóc sẽ không thoát nổi, chắc chắn sẽ tìm được Thanh Ti nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy áy náy như cũ, chuyện này xảy ra là do anh đã không chăm sóc tốt cho con bé.Thanh Ti lí nhí nói: "Không phải lỗi của ba mẹ, lẽ ra con không nên chạy lung tung."Lúc ấy Nhiếp Thu Sính và Du Dực đang nói chuyện với Tần Hàn Thực, cô bé cảm thấy vô cùng nhàm chán, hơn nữa trung tâm này lại lớn như vậy, cô bé liền tò mò chạy ra ngoài.Nhiếp Thu Sính nức nở nói: "Thanh Ti... Về sau, bất cứ khi nào ra khỏi nhà, mẹ sẽ không bao giờ buông tay con ra nữa..."Thanh Ti tuy sợ hãi nhưng khi thấy Nhiếp Thu Sính khóc nức nở, cô bé lại không hề rơi nước mắt, bàn tay nhỏ bé lau lau nước mắt trên mặt Nhiếp Thu Sính: "Mẹ, đừng khóc nữa, con không sao, có hai người phụ nữ xấu xa muốn bắt con đi, một anh trai đã cứu con."Du Dực hỏi cô bé: "Anh trai kia ở đâu vậy con?""Ngay kia ạ..."Thanh Ti xoay người lại, ngón tay chỉ vào chỗ cậu bé vừa đứng khi nãy nhưng giờ đã không có bóng dáng ai. Tiến lên phía trước nhìn một chút thì thấy cậu bé kia đã rời đi rồi, thoắt cái đã xuống khỏi cầu thang, không còn thấy bóng dáng.Thanh Ti gọi một tiếng: "Anh ơi..."Cậu bé như không nghe thấy, cũng không hề đáp lời. Du Dực ôm lấy Thanh Ti: "Ngoan, về sau nếu có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ cám ơn anh trai đã cứu con, chúng ta về nhà trước đã."Lúc này đã không phù hợp để đi dạo tiếp nữa rồi... Tuy Thanh Ti không khóc nhưng cô bé thật sự đã bị sợ hãi không nhẹ, trẻ con sợ nhất là bị kinh hãi, buổi tối có khi sẽ lên cơn sốt. Ánh mắt Nhiếp Thu Sính vẫn đặt trên người Thanh Ti, cô cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, từng giây từng phút đều không muốn buông ra, tựa như một khi buông lỏng bàn tay con bé, cô sẽ lại một lần nữa không thấy con bé đâu.