Thanh Ti bĩu môi, nghĩ đến sau này đi học sẽ không có ai đi cùng mình, tan học không cần đợi anh đến tìm mình nữa, một mình cô đơn lẻ loi, trong lòng Thanh Ti rất không vui. Trưởng thành rồi phải học thích ứng với sự chia ly này, cô bé hiểu rõ. Nhưng đến lúc chia ly, vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Có điều Thanh Ti cũng biết rằng, giờ phút này nói những điều đó cũng vô ích, dù sao thì đó cũng là sự thật không thể thay đổi.
“Sau này ở trường, nếu có ai ức hiếp em mà em đánh không lại, cứ đi tìm cô Vương, nếu cô không xử lý bạn đó thì cứ đợi đến cuối tuần nói với anh, anh sẽ giúp em dạy dỗ bạn ấy.”Trên mặt Thanh Ti cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Anh yên tâm đi, em không bị ai ức hiếp đâu, em rất lợi hại mà, hơn nữa cô Vương từng nói, ai ức hiếp em thì cô sẽ ra mặt giúp đỡ.”Vương Thu Vũ và Trần Phong có thể ở bên nhau đều nhờ có Thanh Ti, cô xem Thanh Ti như cháu ruột của mình. Cô đã sớm nói riêng với Thanh Ti, nếu có ai ức hiếp cô bé thì đừng tự mình chịu đựng, nhất định phải nói ra.“Thanh Ti của chúng ta đã lớn rồi, dù không có anh trai bên cạnh, con cũng có thể sống rất tốt đúng không?”Thanh Ti gật đầu: “Dạ!”Lúc hai người nói chuyện, có một nam sinh bước vào, rất gầy, người không cao lắm, chỉ có một mình cậu mà xách theo một cái túi đan rất to, trên người mặc một chiếc áo thun trắng, quần thì giặt nhiều lần nên đã phai màu, tóc hơi dài, lúc đi vào còn cúi đầu, nhìn vào thì thấy gia cảnh không tốt lắm. Nhưng có thể thi vào đây, nhất định là học rất giỏi.Tiểu Ái nhìn thấy nam sinh này kéo theo một chiếc túi nặng trĩu đi vào, bên cạnh không có bất kì ai, liền hỏi: “Cậu bé, chào cháu, cháu cũng là học sinh lớp 1 phải không?”Nam sinh đó nhanh chóng nhìn Tiểu Ái một cái, rồi gật đầu: “Chào cô... là lớp 1.”Tiểu Ái mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi, Thính Phong nhà cô cũng lớp 1, hai đứa ở cùng ký túc xá lại cùng một lớp, sau này phải hòa hợp với nhau đấy.”Nam sinh đó lúc này mới nhìn sang Nhạc Thính Phong. Nhạc Thính Phong bước đến trước một bước, nói: “Chào cậu, tớ là Nhạc Thính Phong.”“Chào cậu... Lâm Trầm.”Nhạc Thính Phong hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”Lâm Trầm lắc đầu: “Không cần đâu.”Nhạc Thính Phong có thể nhìn ra Lâm Trầm dường như không muốn để người khác nhìn thấy sự khó khăn của mình, cậu liền nói với Thanh Ti và mọi người: “Chúng ta trải giường xong rồi thì ra ngoài đi tham quan đi, để làm quen với trường một chút.”Thanh Ti: “Đi thôi.”Nhạc Thính Phong nói với Lâm Trầm: “Vậy tớ đi trước nhé.”Lâm Trầm gật đầu. Đợi bọn họ ra ngoài, Lâm Trầm mới mở túi ra, bắt đầu trải giường, cậu cũng chọn giường ở trên.Lúc đi xuống, Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Lộ Tu Triệt cũng thi đỗ phải không? Sao còn chưa đến nữa?”“Cậu ấy...”Nhạc Thính Phong vừa nói đến đây, bên dưới liền truyền đến giọng nói của Lộ Tu Triệt: “Đến đây, đến đây... tớ đến đây...”Lộ Tu Triệt vác hai vai hai túi, hì hục chạy lên. Lộ Hướng Đông và hai người vệ sĩ ở phía sau đang chuyển đồ đến. Nhìn những thứ cậu ta mang đến, nếu không biết sẽ nghĩ cậu ta dọn cả nhà mình đến đây.Nhạc Thính Phong hỏi cậu ta: “Sao bây giờ cậu mới đến?”Lộ Tu Triệt có chút khó xử nói: “Bà tớ nói lần đầu tớ ở lại trong trường, sợ tớ không quen nên chuẩn bị rất nhiều đồ cho tớ, hận không thể dọn cả nhà đến đây.”