Chuyện cũ năm xưa của Yến Tùng Nam ra sao, cảnh sát cũng không rõ lắm, Du Dực đã xử lý không còn nhiều dấu vết. Hơn nữa Nhiếp Thu Sính đã thay tên, một lần nữa quay về hộ khẩu của nhà họ Hạ. Trong thời kì này, tin tức chưa được nhanh nhạy cho lắm, cho nên có một số chuyện, nếu có người cố ý muốn giấu giếm thì sẽ không thể tra ra được.
Phía cảnh sát ít nhiều cũng hiểu được một chút, người vợ hiện tại của Du Dực có thể là vợ cũ của Yến Tùng Nam. Nhưng mấu chốt ở chỗ này là người tên Du Dực kia lại lợi hại như vậy, thân phận người ta còn bày ra ở đó, anh muốn gặp vợ người ta. Hơn nữa cảnh sát cũng đã điều tra về Yến Tùng Nam, kết quả điều tra đã chứng minh, hắn là đích thị là một tên khốn kiếp. Khi vợ trước của hắn rời đi, mặc dù đây là chuyện rất bình thường nhưng mà không có bất cứ người phụ nữ nào sẵn sàng ở bên loại đàn ông này.Yến Tùng Nam thấy nguyện vọng của mình thất bại thì thất vọng.Hắn biết thứ kế tiếp đang chờ đợi mình chính là xét xử và phán quyết, Cục cảnh sát đã chuyển án tử mà hắn gây ra sang bên tư pháp, viện kiểm sát bên kia sẽ chuẩn bị tố tụng. Sau đó, khoảng một hai tháng nữa, tòa án bên kia sẽ đưa ra phán quyết. Trong lòng Yến Tùng Nam biết rõ, đời này của hắn e là sẽ phải mọt gông trong tù không thể ra ngoài được nữa. Trong lòng hắn sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng mọi việc đều do hắn tự mình gây ra, vậy nên hắn cũng không thể trách ai được.Tuy rằng cảnh sát không nói cho Du Dực về chuyện Yến Tùng Nam muốn gặp Tiểu Ái, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở đây. Sau khi Du Dực biết được tin tức này, anh cười lạnh đầy khinh thường, còn muốn gặp vợ anh ư?Du Dực lại thúc giục bên phía cảnh sát, bổ sung đầy đủ chứng cớ, nhanh chóng giao cho phía tư pháp bên kia là được, bộ phận tư pháp còn đang chờ đó.Chỉ khi đưa được Yến Tùng Nam vào tù, trong lòng Du Dực mới có thể thoải mái hơn một chút.Chuyện của Yến Tùng Nam, Tiểu Ái hoàn toàn không hề hay biết gì cả. Cuộc sống của cô vẫn thoải mái, bình thả. Chăm sóc cha mẹ, nuôi dưỡng con nhỏ, tuy rằng không đi làm nhưng cô cũng không hề cảm thấy cuộc sống của mình nhàm chán. Chờ đến khi Du Trạm lớn hơn một chút thì cô sẽ cho thằng bé đi nhà trẻ, khi cô có thêm thời gian thì cô sẽ tới bệnh việc phúc lợi hỗ trợ để làm từ thiện.Cô đã trải qua hai kiếp sống, mỗi lần nhìn lại những gì mình có trong hiện tại, cô liền cảm thấy quá đỗi hạnh phúc. Cho nên cô hiểu mình càng phải biết ơn, càng phải đối xử tốt bụng với mọi người.Thấm thoắt, kỳ thi trung khảo đã cận kề ngay trước mắt. Nhạc Thính Phong thở phào một hơi, rốt cục cũng đến kỳ thi rồi, thi xong là có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.Trong một tháng cuối cùng này, đám học trò năm ba đã bước vào trạng thái học tập điên cuồng, từ tờ mờ sáng đã có người đi học, buổi chiều, có khi bầu trời tối đen còn chưa về nhà, có người ngay cả khi đi WC cũng đều ngâm nga từ đơn tiếng Anh đến mức hận không thể lúc ngủ cũng nói mơ toàn tiếng Anh.Nhạc Thính Phong vốn tin tưởng mười phần vào bản thân, cậu không hề khẩn trương chút nào, nhưng trong một tháng cuối cùng này cũng bị gây sức ép không nhẹ.