Tiểu Ái nói: “Con nói rồi, chuyện tốt như vậy sao anh ấy có thể nghĩ không thông. Anh ấy còn mong muốn Thanh Ti sau này sẽ ở lại trong nhà hơn cả con.”
Tiểu Ái nghĩ đến sự kích động lộ ra trên mặt Du Dực, cô nói: “Mẹ nhìn mặt anh ấy như vậy, nhưng trong lòng anh ấy không chừng lại rất vui.”Chuyện đại sự trong đời con gái, cô đưa ra một chủ ý tốt như vậy, sao anh ấy có thể không kích động, chỉ là ngoài mặt biểu hiện điềm tĩnh một chút thôi.Lúc này Nhạc Thính Phong ngồi cạnh ghế lái có chút không thoải mái. Du Dực ngồi bên cạnh lái xe, tuy không nhìn nhưng trên người anh từ đầu đến cuối luôn toát ra một áp lực vô hình. Nhạc Thính Phong nói chuyện cũng không được, không nói chuyện cũng không xong.“Chú… chuyện đó…”Du Dực lạnh lùng nói: “Hôm nay chú thật sự muốn đánh cháu, nhưng đồng thời cũng muốn xem thân thủ của cháu hiện giờ sao rồi. Ngày mai tiếp tục cùng chú đi luyện tập.”Nhạc Thính Phong còn có thể nói gì, đành phải gật đầu: “Dạ, cháu biết rồi chú, cháu hiểu ý của chú, cháu hiểu mà.”Phía trước là giao lộ, Du Dực quẹo phải rồi nói: “Thật ra chú không hề phản đối mối quan hệ tốt đẹp của cháu và Thanh Ti, chú cũng hi vọng tình cảm của hai đứa có thể tốt hơn. Nhưng hai đứa đều lớn rồi, chú không muốn cháu khiến Thanh Ti có nhận thức không đúng, khiến nó nghĩ rằng ai cũng có thể giống cháu, có thể tiếp xúc thân cận, cháu hiểu không?”Lời này của Du Dực cũng là sự lo lắng trong lòng Nhạc Thính Phong.Cậu vội gật đầu: “Dạ cháu hiểu rồi, lời chú nói rất đúng. Sau này cháu sẽ chú ý chừng mực, sẽ từ từ nói với Thanh Ti giữ khoảng cách với con trai.”Điều này thật sự khiến người khác lo lắng, qua vài năm nữa Thanh Ti cũng vào trung học, cô bé lớn rồi, bạn học bên cạnh cũng sẽ lớn, nhưng không phải ai cũng như cô bé có thể giữ mãi trái tim đơn thuần. Lòng dạ con người trên thế giới này vô cùng phức tạp, con cái nhà họ đơn thuần, chỉ sợ người khác không đơn thuần. Nếu không dạy trước cho Thanh Ti những điều này, cô bé sẽ không hề có sự phòng bị với người khác, đó mới là điều đáng sợ nhất. Dù bọn họ có thể bảo vệ tốt cho cô bé, nhưng cũng không thể bên cạnh cô bé bảo vệ suốt 24 tiếng đồng hồ. Sự lo lắng của Du Dực, Nhạc Thính Phong sao có thể không hiểu.Du Dực gật đầu: “Cháu hiểu thì tốt, con gái không giống con trai. Thanh Ti vốn rất đơn thuần lại lương thiện, ở bên ngoài rất dễ bị ức hiếp, chúng ta không thể cái gì cũng không dạy nó, không thể để nó vĩnh viễn giống như một tờ giấy trắng.”“Chú nói rất đúng, sau này cháu sẽ lựa thời điểm thích hợp nhắc nhở Thanh Ti. Đây cũng là điều mà cháu lo lắng.”Hai người cứ nói chuyện như vậy, sự oán trách trong lòng Nhạc Thính Phong đối với Du Dực cũng không còn nữa.Đều là vì muốn tốt cho Thanh Ti, đều là người một nhà, không cần tính toán những điều này, chỉ cần Thanh Ti có thể sống vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng.Trên đoạn đường còn lại, hai người trở nên tự nhiên hơn, nói chuyện cũng bình thường hơn.Đến trước cổng trường, Du Dực còn hỏi Nhạc Thính Phong có muốn anh vào cùng cậu không, dù sao cậu cũng vào học muộn mấy ngày.Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Dạ không cần, phía trường học sẽ không có chuyện gì đâu. Tối qua cháu có gọi điện thoại cho Lộ Tu Triệt, bên phía trường học không có phiền phức gì, chú mau đi làm đi, đừng lo cho cháu.”