Không đợi Nhạc Thính Phong nói gì, Thanh Ti liền hít hít mũi mặt buồn bã nói: “Anh nhất định là lạnh lắm, mưa bên ngoài thấm ướt hết cả người anh rồi. Anh mau đi thay quần áo, tắm rửa đi. Anh có đói không, em gọi mẹ dậy…”
Nhạc Thính Phong vội cản cô bé lại: “Đừng đừng, anh không muốn đánh thức dì Tiểu Ái và mọi người nên mới trèo vào cửa sổ phòng em. Yên tâm, anh không lạnh, cũng không đói, thật đó.”Tuy mưa bên ngoài thật sự rất lạnh nhưng Nhạc Thính Phong hiện giờ đã không còn giống lúc trước, nếu là lúc trước cậu nhất định sẽ không chịu nổi. Núi tuyết lớn cậu cũng đã trải qua, huống hồ gì một chút mưa này. Hơn nữa sau khi vào phòng, Nhạc Thính Phong đã cảm thấy cả người mình không còn lạnh nữa.Thanh Ti nhăn mặt nói: “Em không tin đâu, tay anh còn lạnh hơn cả băng, anh mau đi thay quần áo đi, mau đi mau đi… Em xuống tìm đồ ăn cho anh, trong tủ lạnh vẫn còn bánh bao, đúng rồi còn có mỳ gói…”Nhạc Thính Phong thấy Thanh Ti không nổi giận cũng không khóc, ngược lại dáng vẻ còn rất quan tâm cậu. Cậu cười híp mắt: “Rồi, nghe lời em, anh đi tắm.”Đã rất lâu không tắm nước nóng rồi, một tháng qua, có khi mấy ngày cũng chưa tắm một lần, có khi mấy ngày đều lội trong nước, da trên người sắp lột được hai lớp rồi. Đi đến nơi đó, Nhạc Thính Phong mới biết được ở nhà tắm nước nóng là vô cùng hạnh phúc.Thanh Ti lặng lẽ chạy vào nhà bếp, mở tủ lạnh tìm bánh bao, rồi lấy canh, lạp xưởng, mỳ gói, phàm là những gì ăn được đều mang lên cho Nhạc Thính Phong.Nhạc Thính Phong tắm trong phòng cậu.Thanh Ti giống như một con chuột hamster, liên tục từ trong phòng mình mang sang rất nhiều thức ăn. Thanh Ti đem hết đồ ăn để lên giường Nhạc Thính Phong, làm xong những việc này, cô bé chạy đến trước cửa nhà tắm đợi người. Không đợi quá lâu, cửa nhà tắm mở ra, Nhạc Thính Phong một chân còn chưa bước ra, đã có một thứ gì đó nhỏ xíu lao tới.Nhạc Thính Phong tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ lúc trước, cả người ấm áp, cậu thuận thế ôm chặt lấy Thanh Ti.“Anh, anh ơi anh ơi…” Thanh Ti nũng nịu ôm lấy eo Nhạc Thính Phong rồi lắc lư, miệng liến thoắng không ngừng.Nhạc Thính Phong ôm lấy Thanh Ti di chuyển từng chút từng chút về phía trước.“Đã nói là 29 ngày sẽ trở về, nhưng lại về muộn mất vài ngày, là anh không tốt, Thanh Ti em đừng giận anh có được không?”Thanh Ti dụi người vào lòng cậu, lắc đầu: “Em không giận. Lúc đầu em thật sự rất giận, nhưng mà… bây giờ em đã lớn rồi, em biết anh không trở về không phải vì anh không muốn, mà là vì mấy chú giáo quan xấu tính đó không để anh về, ba nói không thể trách anh.”Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên trán Thanh Ti: “Tiểu Thanh Ti nhà ta thật sự lớn rồi.”Trong lòng cậu vừa vui mừng vừa buồn bã tự trách, vốn dĩ cậu không muốn để Thanh Ti lớn nhanh như vậy. Cậu hi vọng cô vẫn là một cô bé bình thường.Thanh Ti làm nũng trong lòng cậu: “Vì thế anh không được đi nữa đó, anh đi một tháng em đã trưởng thành rồi. Nếu sau này anh còn đi, đợi đến lúc anh trở về, lỡ em lớn đến mức anh không còn nhận ra thì phải làm sao?”