Đề nghị mà Du Dực đưa ra rất có ích cho sự trưởng thành của con trai.
Hạ An Lan nhìn sang vợ mình, anh nói, “Anh thấy Thính Phong tham gia cái này thật sự rất tốt, con trai phải có chút khiêu chiến.”Tô Ngưng Mi còn có thể nói gì, hơn nữa cô biết đứa con này của mình còn nhỏ nhưng chủ ý lớn, sẽ không tùy tiện nghe lời người khác, càng không phải là đứa trẻ dễ dàng bị người khác tác động. Chỉ là nhìn con trai hiện giờ hốc hác đi nhiều, cô có chút đau lòng.Tô Ngưng Mi gật đầu, “Em biết em rể thật sự muốn chăm sóc Thính Phong như con ruột của mình, Thính Phong nó tự nguyện là tốt rồi.”Tô Ngưng Mi hiểu rõ nếu là người khác thì làm gì có chuyện sẽ quan tâm việc trưởng thành của con người khác, đây là chuyện chỉ có người trong nhà mới quan tâm.“Chị dâu không trách em tự đưa ra chủ kiến là được.” Du Dực vội nói.Tô Ngưng Mi lắc đầu, “Không đâu.”Cô gắp cho con trai một miếng thịt, hỏi cậu: “Những ngày này con rất vất vả phải không? Có thể tiếp tục được không?”Nhạc Thính Phong mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là con có thể tiếp tục được, con không phải là người dễ dàng bị thu phục, đối với con mà nói đó ngược lại là một chỗ tốt. Mẹ đừng lo lắng, con ở đó chẳng qua cũng chỉ bị một chút giày vò da thịt mà thôi.”Hai chữ “thu phục” này từ trước tới giờ không hề liên quan đến Nhạc Thính Phong. Con trai phải qua muôn ngàn thử thách mới có thể trưởng thành, cậu đã đi thì muốn làm được chuyện lợi hại nhất.Nghe con trai nói vậy, lòng Tô Ngưng Mi mới từ từ dịu xuống.Tốc độ ăn cơm của Nhạc Thính Phong bây giờ rất nhanh, vội vã ăn xong thì bắt đầu đút cho Thanh Ti.Cậu nhéo má Thanh Ti: “Lúc anh không ở đây có phải em lại kén ăn hay không? Sao mặt em lại ít thịt đi thế này? Phải nghe lời có biết không?”Thanh Ti bĩu môi nói: “Đâu có đâu, em đâu có kén ăn, em đã sớm không còn kén ăn rồi, anh mới kén ăn đó.”Nhạc Thính Phong gắp một viên sủi cảo nhân thịt rau cần bỏ vào trong chén của Thanh Ti: “Vậy em ăn cái này đi, ăn nhiều một chút rồi anh dẫn em đi bắn pháo hoa.”Thanh Ti nhìn sủi cảo, sắc mặt không vui, nhưng vì muốn bắn pháo hoa nên đành căn răng gật đầu, ăn viên sủi cảo. Ăn sủi cảo xong thì vội vàng ăn thêm hai món khác, cô bé không thích ăn cà rốt, cũng không thích ăn rau cần. Thanh Ti ăn một miệng to, không lâu sau thì buông đũa nói, “Anh, em ăn no rồi chúng ta mau ra ngoài đi.”“Ăn no chưa?”“Ăn no rồi, anh xem em vừa ăn rất nhiều luôn, em đã ăn no rồi.”Thanh Ti lúc nãy thật sự ăn không ít, Nhạc Thính Phong gật đầu nói với mọi người: “Con dẫn Thanh Ti ra ngoài, mọi người từ từ ăn nhé.”Tiểu Ái nói với cậu, “Chú ý an toàn nha con!”“Dạ.”Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti chạy ra ngoài vườn. Bên ngoài rất lạnh, bốn phía đều là tiếng pháo hoa, đằng xa đôi lúc còn có thể nhìn thấy pháo hoa trên không trung. Một cơn gió lạnh thổi qua, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi khói pháo hoa nhàn nhạt. Nhạc Thính Phong quấn khăn cho Thanh Ti, rồi hỏi cô bé: “Lúc anh không có ở nhà, em có nghe lời không?”Thanh Ti ra sức gật đầu, nắm lấy tay Nhạc Thính Phong không chịu buông: “Dĩ nhiên là có rồi, ngược lại, anh là kẻ nói dối, anh hứa với em sẽ đợi em thức dậy rồi mới đi, nhưng anh lừa em.”Nhạc Thính Phong biết nha đầu này nhất định sẽ nói đến chuyện này, cậu cúi đầu hôn lên gò má nhỏ lộ ra ngoài của Thanh Ti.“Xin lỗi, chuyện này là do anh không tốt, là anh không đúng. Vậy… Thanh Ti tha lỗi cho anh được không?”