Lộ Tu Triệt hỏi bà nội: “Bà nội, bà nội, con muốn có một chiếc khăn quàng cổ, bà đan giúp con một cái được không?”
Bà Lộ đương nhiên sẽ đáp ứng cháu trai mình rồi. Nhưng mà đã rất lâu rồi bà không đan khăn quàng cổ, hẳn là cần một chút thời gian để nhớ lại đã. Măc dù Lộ Tu Triệt muốn mau mau chóng chóng có khăn quàng cổ, nhưng cậu cũng biết chuyện này không hề dễ dàng như vậy nên mới nói với bà là không sao, khi nào bà đan cho cậu cũng được. Có người đồng ý đan khăn quàng cổ cho mình rồi nên sự không thoải mái trong lòng Lộ Tu Triệt mới giảm bớt một chút. Nhưng trong lòng cậu lại chuyển sang suy tính một chuyện khác, nếu ba của cậu có thể tìm được một dì nào đó tốt thật sự để kết hôn thì cũng không phải là không được. Nhưng mà mắt nhìn người của ba cậu thì không được tốt lắm.Đảo mắt một cái, đến khi khăn quàng cổ của Lộ Tu Triệt đan xong thì kỉ nghỉ đông cũng sắp tới. Thanh Ti đã thi cuối kỳ xong, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt vẫn còn phải đến trường. Hôm nay Lộ Tu Triệt quàng khăn quàng cổ mới, còn cố ý đến trước mặt Nhạc Thính Phong để khoe khoang. Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn chiếc khăn của cậu ta một cái, là màu lam, cậu gật đầu, thế này thì không sao. Chứ nếu cậu ta mà quàng khăn màu trắng, có khi cậu sẽ thật sự cho cậu ta một trận...Thanh Ti thi cử xong xuôi rồi thì kì thi sơ trung của Nhạc Thính Phong mới bắt đầu. Cùng lúc đó, hôn lễ của Vương Thu Vũ cũng sắp diễn ra. Hôm đó Thanh Ti cũng được nghỉ nên cô bé liền đi cùng Vương Thu Vũ đến nhà mới. Thanh Ti giống như người lớn, tham quan khắp căn nhà một lần, sau đó nói với Vương Thu Vũ: “Cô giáo Tiểu Vương, nhà mới của cô đẹp thật nha!”Vương Thu Vũ mỉm cười, xoa đầu Thanh Ti: “Sau này Thanh Ti có thể thường xuyên đến đây chơi với cô.”Thanh Ti liền gật đầu.Lại qua năm ngày nữa, Nhạc Thính Phong cũng được nghỉ, Trần Phong thấy mẹ vợ vẫn chưa đến nên hơi sốt ruột, liền hỏi Vương Thu Vũ: “Khi nào mẹ đến thế em?”Trong lòng Vương Thu Vũ cũng lo lắng: “Hôm qua em gọi điện thoại thì mẹ nói là đêm qua mẹ sẽ lên tàu hỏa. Chắc khoảng hai, ba giờ sáng ngày mai sẽ đến nơi.”Trần Phong thở phào: “Vậy sáng mai anh sẽ đi đón.”“Em và anh cùng đi nhé.”Trần Phong định nói rằng trời lạnh như thế này, để một mình anh đi là được rồi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Vương Thu Vũ thì anh gật đầu: “Được, hai ta cùng đi đón nhé.”Vợ của anh nhất định là nóng lòng muốn được gặp người thân của cô ấy rồi. Cô ấy hẳn rất hi vọng rằng khi xuất giá có thể có người thân bên cạnh.Nhưng mà Vương Thu Vũ bây giờ còn không hề hay biết, lúc này nhà họ Vương đang gặp phải phiền toái từ phía họ hàng. Điều này khiến tâm tình cả nhà đều không tốt. Nhất là Vương Đông Tuyết, cô bé tức giận đến đỏ cả mắt.