Ba mẹ con họ nằm trên cùng một giường. Bà Vương đem hết những thắc mắc về Trần Phong ra, không ngại ngùng mà hỏi thẳng. Vương Thu Vũ cũng không hề giấu diếm, kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe, bao gồm cả chuyện của Tôn Khải.
“Mẹ, con yêu anh ấy. Lúc đầu con luôn do dự không dám nói ra vì con cảm thấy hoàn cảnh gia đình anh ấy tốt, con người anh ấy cũng rất tốt. Nhưng sau này xảy ra chuyện đó, con không suy nghĩ quá nhiều mà nói rõ với anh ấy. Sau đó... anh ấy nói anh ấy cũng có tình cảm với con, vì vậy mà bọn con ở bên nhau. Ba mẹ anh ấy đối xử với con rất tốt.”“Vậy Trần Phong đã từng cứu mạng con phải không?” Bà Vương nắm lấy cánh tay con gái nói: “Tiểu Thu, con thật may mắn vì đã gặp được một người tốt như vậy. Chẳng trách mẹ vừa nhìn thấy cậu ấy đã cảm thấy có cảm tình.”Ấn tượng của bà Vương đối với Trần Phong vốn không tệ, lúc này lại càng cảm thấy đứa trẻ này vô cùng đáng quý.Bà nói: “Sau này con đừng vì được cưng chiều mà kiêu căng, khi gả vào nhà người ta rồi phải có hiếu với ba mẹ chồng, chăm sóc tốt cho Trần Phong. Còn đối với gia đình của học trò con, người ta giúp con như vậy, ân tình này con nhất định phải nhớ.”Vương Thu Vũ gật đầu: “Mẹ, con hiểu mà, con sẽ ghi nhớ.”Bà Vương vành mắt đỏ hoe: “Con gái của mẹ thật có mắt nhìn người, tìm được một người con rể tốt. Chuyện kết hôn của con, mẹ cũng nên chuẩn bị rồi.”Vương Thu Vũ nói nhỏ: “Mẹ, lần này anh ấy về đây là muốn xin phép mẹ trước. Ba mẹ anh ấy hi vọng, năm nay có thể... tổ chức đám cưới.”Bà Vương tuy có chút kinh ngạc nhưng lại không hề thấy kì lạ, gật đầu, mỉm cười nói: “Cũng nên như vậy, ba mẹ người ta nói không sai. Huống hồ chi cũng không có vấn đề gì phải kéo dài, hai đứa con yêu nhau là quan trọng nhất.”Con gái tìm được hạnh phúc, trong lòng bà Vương xem như đã nhẹ nhõm phần nào.Tối hôm đó, Trần Phong và Vương Lỗi ở cùng một phòng. Vương Lỗi tra hỏi như thẩm vấn, hận không thể lôi hết tổ tông của Trần Phong ra. Còn Trần Phong thì điềm tĩnh trả lời rất thẳng thắn.Hai người ở lại nhà Vương Thu Vũ hai ngày. Kết quả mà Trần Phong đạt được đó chính là tình cảm của bà Vương dành cho anh. Đến lúc anh và Vương Thu Vũ phải rời đi, mọi người đều rất lưu luyến.Trần Phong mỉm cười nói với bà Vương: “Mẹ, mọi người đừng buồn. Đợi bọn con định ngày kết hôn xong sẽ đón mọi người lên thủ đô để tham gia hôn lễ của chúng con.”Vương Thu Vũ vành mắt đỏ hoe, gật đầu: “Mẹ, đợi đến lúc bọn con kết hôn, con hi vọng cả nhà ta đều tham dự, hi vọng mẹ có thể nhìn thấy con xuất giá.”Lúc này nước mắt bà Vương đã rơi xuống. Bà rất muốn đi, nhưng bà sợ đến đó sẽ khiến con gái mất mặt, khiến con gái không có cuộc sống tốt ở nhà chồng.Trần Phong an ủi bà: “Mẹ, đây là chuyện đại sự của con và Tiểu Thu. Không có mẹ, trong lòng bọn con sao chấp nhận được. Ba mẹ con cũng hi vọng có thể gặp mẹ một lần.”Bà Vương nắm chặt lấy tay con gái: “Vậy... vậy... được, mẹ đợi tin tức của hai đứa. Tiểu Trần à, con gái của mẹ giao cho con đó.”