Vương Thu Vũ trừng mắt nhìn anh: “Sao mà nhanh vậy được.”
Chỉ tính thời gian ngồi trên tàu cũng đã hơn 30 tiếng, sau khi xuống còn phải tiếp tục ngồi xe nửa ngày nữa mới về đến nhà, vì thế thời gian hai người ở nhà nhiều nhất cũng chỉ có hai ngày. Đây cũng chính là Lý do Vương Thu Vũ rất ít khi về nhà, thứ nhất là thời gian đi rất lâu, thứ hai là tốn rất nhiều tiền.Trở về nhà ba mẹ Trần Phong, sau khi ăn cơm xong, cô cùng Trần Phong chuẩn bị lên đường. Lúc nhìn thấy chỗ quà cáp ba mẹ anh đã chuẩn bị, Vương Thu Vũ hoa cả mắt. Trong lòng cô vừa cảm động vừa muốn từ chối:“Bác trai bác gái, chỗ quà này nhiều quá rồi. Bọn con phải đi cả đoạn đường rất dài, không thể mang theo hết được. Nhà con cũng không dùng nhiều đồ như vậy, mang theo một ít là được rồi.”“Như thế sao được, lần đầu tiên tặng quà cho thông gia không thể tùy tiện được.”Rời khỏi nhà, Vương Thu Vũ nói với Trần Phong: “Ba mẹ anh thật tốt, em không biết nên nói gì nữa.”Trần Phong mỉm cười: “Anh từng nói với em rồi, ba mẹ anh là người rất dễ gần, rất thấu tình đạt lý. Em đừng suy nghĩ nhiều. Sau này, đợi đến lúc hai chúng ta kết hôn, em hiếu thuận với ba mẹ là được.”Vương Thu Vũ đỏ mặt gật đầu: “Dạ.”***8 giờ tối, tàu rời ga.Vì kỳ nghỉ Quốc khánh dài nên lượng khách ở ga tàu vô cùng đông. Trần Phong phải bảo vệ cô, còn phải xách đồ. Rất may là họ đặt vé giường nằm, nếu không sẽ càng khó lên được tàu. Sau khi xếp đồ xong, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Vương Thu Vũ thấy Trần Phong trán đầy mồ hôi, vội vàng lấy khăn tay lau cho anh: “Anh mệt lắm phải không? Kỳ nghỉ Quốc khánh nào cũng đều sẽ thế này.”Trần Phong thật thà mỉm cười: “Không sao, không mệt.”Giường của hai người lần lượt ở trên và dưới. Lúc ngủ, Trần Phong để Vương Thu Vũ nằm phía trên, anh nằm giường dưới, như vậy sẽ an toàn hơn. Càng vào dịp lễ thì kẻ trộm trên tàu càng nhiều, Trần Phong để Vương Thu Vũ ngủ ở trên, như vậy anh có thể bảo vệ cho cô.Đây là lần đầu tiên hai người đi cùng nhau, đặc biệt là trở về nhà nên suốt đường đi trong lòng Vương Thu Vũ vô cùng kích động.Ngồi lắc lư 30 tiếng trên tàu, cuối cùng cũng đã đến huyện thành nhà cô. Sau khi xuống tàu, Trần Phong gọi một chiếc xe đưa hai người về nhà. Khi nhìn thấy ngôi nhà cũ thân thuộc của mình, Vương Thu Vũ hít một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa. Cửa nhà mở ra, nhìn thấy gương mặt khắc khổ của mẹ, vành mắt Vương Thu Vũ đỏ hoe: “Mẹ, con về rồi.”Bà Vương nhìn thấy con gái thì vô cùng bất ngờ. Từ lúc con gái học đại học đến giờ thì chưa từng trở về. Tuy Vương Thu Vũ vẫn thường xuyên gửi thư và tiền về nhưng bà vẫn vô cùng nhớ thương. Bà biết con gái không về vì là vì muốn tiết kiệm tiền.“Sao con lại về đây? Con... sao con lại không nói trước với mẹ một tiếng?” Bà Vương kích động đến nỗi làm rơi cây chổi trên tay, nước mắt tuôn trào không kiềm lại được. Vương Thu Vũ ôm lấy mẹ.