Thanh Ti rất khó hiểu, vốn định muốn giúp ba xin thêm chút tiền tiêu vặt, đùng một cái sao lại thành không những không xin thêm tiền mà ngược lại còn giảm một nữa vậy?
Cô gái nhỏ lắc lắc đầu không hiểu, hôm đó không phải tự ba nói, để cô bé về nhà thương lượng với mẹ xem có thể cho ba thêm chút tiền tiêu vặt được không?Cô bé thật sự nghĩ không thông, có điều cô bé cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao ba nói đủ, có lẽ là đủ.Nhạc Thính Phong đạt được mục đích, cúi đầu xuống, môi cong lên để lộ ra một nụ cười mỉm xảo quyệt.Cậu đưa tay gắp cho Thanh Ti một miếng súp lơ: “Thanh Ti, ăn nhiều rau một chút.”Thanh Ti miễn cưỡng gật đầu, cô bé không thích ăn cái này, cảm giác không cần biết làm thế nào đều thấy không ngon.Cặp vợ chồng già Hạ gia mím môi cười không ra tiếng, con gái và con rể thế này, cũng coi như hương vị giữa vợ chồng. Có điều, cụ ông thân là một người đàn ông, đối với việc này cảm thông sâu sắc, ít nhiều có chút đồng cảm với Du Dực. Ông suy nghĩ, hay là ngày mai giấu con gái cho con rể một chút tiền tiêu vặt là được rồi.Trong lòng Du Dực kêu khổ cũng không được, đều tại hai đứa nhóc này, hại chết anh rồi.Thanh Ti vô ý, cô bé xuất phát từ lòng tốt, muốn giúp anh xin thêm chút tiền tiêu vặt, nhưng còn Nhạc Thính Phong cái tên nhóc nghịch ngợm này thì không phải, tiểu tử thối rõ ràng là cố ý nói ra những chuyện đó.Giờ thì hay rồi, tiền tiêu vặt vốn có lại còn giảm một nửa, hầy, nghĩ đến đã thấy phiền lòng.Có điều cũng tốt, dẹp yên được vợ, cô ấy không nổi giận.Sau bữa tối, mọi người ai nấy đều về phòng của mình, Du Dực dìu Tiểu Ái để cô ngồi xuống cạnh giường, “Vợ ạ... nào, uống sữa đi, có muốn ăn chút hoa quả không, anh thấy chuối hôm nay mới mua tươi lắm, em có muốn thử không?”Nhìn bộ dạng vồn vã nịnh hót của Du Dực, Tiểu Ái nghiêm đầu hỏi anh: “Niềm nở như vậy, có phải là muốn đòi lại một nửa số tiền tiêu vặt rồi không?”Du Dực lập tức lắc đầu: “Không có không có, sao anh có thể nghĩ như vậy được, tiền của anh đủ tiêu mà.”“Thật không?”“Thật, anh vốn cũng không tiêu gì nhiều đến tiền.”Du Dực nghĩ, anh thật sự không tiêu tiền, công ty nhà hai điểm trên một đường, trước đây còn hút thuốc, nhưng từ khi biết Tiểu Ái mang thai, đã lập tức bỏ thuốc, bởi liên quan đến công việc, ở bên ngoài gần như không uống rượu, chỉ đôi khi ở nhà thi thoảng mới uống một chút cùng ba vợ.Bây giờ những chỗ cần tiêu đến tiền cũng chỉ là khi đưa vợ và con đi mua chút đồ ăn, mua cho cô con gái và cậu con trai sắp ra đời mấy bộ quần áo, đồ chơi, mua cho vợ vài món đồ trang sức, sau đó... hết rồi.Tuy nói là vừa nghe thấy cắt giảm một nửa tiền tiêu vặt trong lòng Du Dực rất đau đớn, nhưng sau đó lại nghĩ, anh thực sự không tiêu nhiều đến tiền, cũng thản nhiên, cần nhiều tiền như vậy để làm gì, tiền để vợ giữ mới ổn thỏa được, tóm lại anh cũng không cần, anh có vợ con là được rồi.Tiểu Ái gõ gõ trán anh: “Trưa nay anh thật sự nói, tiền tiêu vặt em cho anh ít à?”“Vợ à, anh thề, đó đều là tiện miệng nói vài câu, đều không phải sự thât.”Tiểu Ái trợn mắt nhìn anh một cái: “Thật cũng không sao, tóm lại... anh thật sự là muốn đưa cho em tiền tiều vặt.”Du Dực nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn hai cái: “Tiền để em giữ anh mới yên tâm, nếu để anh tự giữ, cầm trong người thì nào có thể tiết kiệm được chứ.”Ngón tay của Tiểu Ái dúi một cái vào môi Du Dực: “Đùa với anh thôi, sao có thể giảm tiều tiêu vặt của anh chứ, em là người keo kiệt như thế à?”Lúc ở bàn ăn cô vốn chỉ tiện miệng nói vậy, cũng không phải nói thật.Vợ không cho chồng tiền tiêu vặt, là sợ anh ấy tiêu tiền lung tung, nhưng Du Dực thì không phải.