Du Dực vỗ vỗ đầu cậu, tiếp tục chơi bài.
Anh sẽ không chủ động hỏi Lộ Tu Triệt trong nhà đã xảy ra chuyện gì, moi móc những chuyện đau lòng từ miệng một đứa trẻ, khác gì một lần nữa làm tổn thương nó chứ.Đương nhiên, trừ khi bản thân cậu nhóc muốn nói.Lộ Tu Triệt cảm thấy tuy ngoài mặt Du Dực chỉ hỏi về thành tích, nhưng, hình như chú ấy còn có ý khác, nhưng, bất luận thế nào, những lời này, tối nay đối với cậu mà nói, giống như một mũi kim đâm mạnh vào tim vậy, cậu sẽ ghi nhớ những lời này, nỗ lực vì tương lai của chính mình.Đối với những chuyện không đáng để cậu để tâm đó, cậu sẽ không đặt quá nhiều tâm tư vào đó nữa.Đợi sau khi cậu thành công, đứng ở vị trí mà mọi người đều phải ngưỡng mộ, sẽ không còn ai dám làm tổn thương cậu nữa....Đón Giao thừa đến 0 giờ, 12 giờ tiếng chuông cuối cùng vang lên, mùng một của năm mới xem như đã chính thức bắt đầu rồi.Thời khắc lúc 0 giờ, bên ngoài gần như đồng thời vang lên rất nhiều tiếng pháo.Thanh Ti trở người chui đầu vào lòng Nhạc Thính Phong, cậu đưa tay bịt hai tai của cô bé lại.Du Dực bọn họ dọn dẹp bàn mạt chược lại, anh nói với Lộ Tu Triệt: “Năm mới đến rồi, năm mới đã bắt đầu, khiêu chiến mới, đều phải chuẩn bị thật tốt.”Lộ Tu Triệt nắm chặt tay, đúng vậy, khiêu chiến mới đã bắt đầu rồi, cậu phải chuẩn bị thật tốt.“Cháu sẽ cố gắng, chú dì, năm mới vui vẻ.”Tô Ngưng Mi cười nói: “Năm mới vui vẻ, cháu yêu, tối nay cháu ngủ chung phòng với Thính Phong có được không?”Lộ Tu Triệt nhớ lại tật xấu của Nhạc Thính Phong, gật đầu: “Được ạ.”Nhạc Thính Phong ở bên kia, thấp giọng quát: “Không được, con không cùng con trai ngủ chung một giường.”Lộ Tu Triệt tỏ vẻ đang cười trên nỗi đau của người khác: “Không sao, tớ không kiêng kỵ chuyện đó.”Nhạc Thính Phong cắn răng: “Không được, dù gì tớ cũng không đồng ý, tớ kiên quyết không ngủ chung giường với con trai, nói gì cũng không được.”Chỉ cần vừa nghĩ đến giường của mình, từng có một người con trai khác ngủ, cậu liền cảm thấy khó chịu.Tô Ngưng Mi thật sự muốn đánh cho Nhạc Thính Phong một cái: “Vậy phải làm sao, phòng khách còn chưa dọn dẹp nữa? Ây da, tối nay con chịu khó một chút, ngày mai, mẹ sẽ dọn dẹp phòng khách có được không?”“Không được, tối nay không thể nhân nhượng được, hay là, cậu ngủ dưới đất.”“Trời lạnh như vậy, bảo Tiểu Triệt ngủ trên đất, vậy mà con cũng nghĩ ra được.”Lộ Tu Triệt nói: “Không sao đâu dì, trong nhà có nệm không ạ? Lần trước ở nhà con, chúng con cũng ngủ như thế.”Tô Ngưng Mi nói nhỏ bên tai cậu: “Bảo nó ngủ nệm, cháu ngủ giường lớn, tuyệt đối đừng nhường nó.”“Cháu biết rồi dì, mọi người mau đi ngủ đi ạ.”Du Dực bế Thanh Ti lên lầu, Hạ An Lan đem nệm vào phòng Nhạc Thính Phong. Hai cậu nhìn nhau đều không vừa mắt, Hạ An Lan không quản chuyện của hai cậu nhóc này, đánh nhau cũng là chuyện bình thường.Sau khi đóng cửa, Lộ Tu Triệt chẳng thèm giành với Nhạc Thính Phong: “Bỏ đi, vẫn là để tớ ngủ nệm vậy, dù gì ở nhà tớ, tớ cũng đã ngủ như vậy mà.”Nhạc Thính Phong ném cho cậu một ánh mắt xem như cậu biết điều đó.Hai người nằm xuống, tắt đèn, Nhạc Thính Phong không kéo rèm lại, có thể nhìn thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời bên ngoài.Đêm nay Lộ Tu Triệt không ngủ được, trong tiếng pháo mơ hồ truyền đến, cậu nói: “Hôm nay, cảm ơn cậu đến đón tớ sang nhà cậu. Cậu không biết, lúc nhìn thấy cậu tớ thật sự cảm thấy, cậu chắc là người đến cứu vớt tớ.”Hai tay Nhạc Thính Phong gối sau đầu: “Nửa đêm nửa hôm cậu kích động gì chứ? Xem gala Tết đến sến luôn à?”Lộ Tu Triệt mỉm cười: “Không phải kích động, chỉ là cảm thấy câu này phải nói với cậu, sau này… nếu cậu có chuyện gì cần tớ làm, bất luận là gì, tớ đều sẽ giúp cậu.”Nhóm dịch: Mèo Xinh