Du Dực bỗng nhiên tiến lên vài bước, một tay túm lấy Trang Sử đang dựa vào lồng ngực mẹ mình ra ngoài. Trong tiếng thét chói tai của mẹ Trang, anh lạnh lùng nói: “Xin lỗi, đừng lề mề nữa, người ta đã xin lỗi chú mày rồi, giờ chú mày cũng phải làm chuyện mà chú mày nên làm chứ, là một thằng con trai, mội khi đã làm chuyện không phải thì phải dám làm dám chịu. Đừng có để mẹ chú mày giáo dục thành y như đàn bà như thế.”
Trang Sử sợ tới mức cả người run rẩy, mẹ Trang tiến lên phía trước, Du Dực liền túm cổ áo Trang Sử xách lên, anh quát: “Nếu cô còn dám tiến lên một bước hay nói thêm một lời vô nghĩa nào nữa, ông đây sẽ thẳng tay ném con trai cô ra ngoài!”Mẹ Trang thấy Du Dực có sức lực kinh hồn như vậy, chỉ dùng một bàn tay là có thể nhấc bổng con trai mình lên, cô ta sợ tới nỗi muốn mắng chửi người nhưng lại không dám.Du Dực lại nói với Trang Sử: “Nhanh lên, xin lỗi đi, chú mày mồm mép lắm cơ mà, sao lại im không nói năng gì rồi?”Trang Sử ở trong tay Du Dực sợ hãi đến lạnh run, cậu không dám nhìn Du Dực, trong thâm tâm cậu cảm thấy một nỗi sợ hãi từ sâu thẳm nội tâm mình, cậu lắp bắp: “Vâng... Vâng, để cháu làm...”Lộ Tu Triệt gắt gao cắn chặt môi, nắm chặt tay, cậu vẫn rất muốn đánh người nhưng đành phải nhịn xuống.Du Dực nói: “Muốn được bắt đi à? Người đâu...”Nhạc Thính Phong không nhịn được nữa, xoay người cười khà khà hai tiếng, chú Du quả là đã khiến cậu được mở rộng tầm mắt rồi.Ngay cả lửa giận trong lòng Lộ Tu Triệt cũng đã tiêu biến đi không ít.Trang Sử run rẩy nói: “Lộ Tu Triệt, tôi... Tôi không nên kích thích cậu như vậy... Về sau, về sau tôi sẽ không thế nữa, thật xin lỗi cậu...Du Dực cảm thầy thằng bé này ít nhất còn chấp nhận được, chỉ dùng một tay ném thẳng cậu nhóc cho mẹ cậu.Du Dực nói: “Được rồi, đều xin lỗi đã xong hết rồi, chuyện này chấm dứt ở đây.”Mẹ Trang vẫn lưu luyến không chịu buông xuôi: “Chấm dứt cái gì mà chấm dứt thế... Chuyện này không phải là chuyện tính toán rõ ràng gì, cho dù Lộ Tu Triệt đã xin lỗi, nhưng hai đứa nhỏ kia nhà anh thì sao?”Du Dực quả thật cũng đã cảm thấy phiền muốn chết với cô ta: “Mẹ cậu cố tình muốn tìm ngược sao? Hai đứa nhỏ nhà chúng tôi chả sai gì cả. Nếu cô muốn kiện ra tòa tôi có thể phụng bồi. Tôi còn có thể tiện tay cho thêm nhiều nhiều chứng cớ khác tặng cho cô đó.”Nói xong Du Dực đá bay chiếc ghế trước mặt, trong không gian, chiếc ghế dựa tan nát trong không trung, mảnh gỗ bay lung tung cả, mẹ Trang sợ tới mức nhất thời á khẩu.Du Dực khinh thường nói: “Chỉ cần tôi đạp một cước xuống, cam đoan con trai cô sẽ được nằm yên một chỗ đến khi chết, đây tuyệt đối là chứng cứ tốt nhất khi cô đưa lên tòa án, thế nào, muốn hay không?”Trang Sử sợ tới mức giữ chặt lấy mẹ: “Mẹ ơi...”Mẹ Trang bị doạ đến mức tim đập thình thịch: “Được rồi, rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Cô bé kia từ đầu đến cuối cũng không làm gì hết, anh nói này đó làm gì chứ?”Mẹ Trang cắn răng, giận mà không dám nói, một đạp kia của Du Dực mà đạp vào người con trai cô ta thì xương cốt thằng bé sẽ vỡ vụn mất.Cảnh sát đứng bên cạnh nghe được những lời này thì choáng váng.Lộ Tu Triệt kinh ngạc đến mức ngây người, miệng há rộng đến nỗi có thể nhét vừa cả một quả trứng gà, thậm chí còn không nhịn nổi mà muốn vỗ tay luôn.Du Dực đảo qua một nhà ba người bọn họ, thật đúng là mấy kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.“Nếu không có ý kiến gì thì chuyện này chấm dứt ở đây nhé.” Du Dực cúi đầu liền nhìn Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, về nhà thôi cháu.”Anh nhớ tới Lộ Tu Triệt, nhìn về phía cậu bé: “Cháu cũng thật là, mau đi sang bên này... Đi thôi, đừng có chần chừ nữa.”Lộ Tu Triệt liên tục gật đầu: “Vâng thưa chú, cháu... cháu lập tức về nhà đây.”Mẹ Trang thấy bọn họ chuẩn bị đi, vội nói: “Các người... Chờ một chút, vậy còn tiền thuốc men của con trai tôi thì sao?”Cước bộ của Du Dực vẫn không hề ngừng lại, chỉ buông một câu: “Nếu các người đã coi tiền tài chỉ là căn bã như vậy thì chúng tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà đem cặn bã đến nhà các người làm gì, chút tiền thuốc men này, các người tự bỏ ra đi, dù sao nhà các người cũng đâu có thiếu tiền!”