Hắn lại nói: “Còn nữa, trông chừng nhà bọn họ cho tôi, tôi về nhà một chuyến, trước khi tôi quay lại, không ai được cho bọn họ ra ngoài, thậm chí là di chuyển cũng không được.”
Khoảng cách từ nhà hắn đến nhà Thanh Ti có chút xa, mặc dù đều ở trong một tiểu khu nhưng một cái hướng Nam một cái phương Bắc, thường ngày căn bản không thể gặp được nhau bởi dù cho họ có cùng ra vào đi chăng nữa thì cũng là một người đi theo cổng Bắc, một người đi từ cổng Nam, dẫu có muốn gặp nhau cũng khó có thể làm được.Ông nội của Mạnh Văn Triết cũng ở nơi này, cùng sinh sống với con trai mình.Nhà bọn họ bình thường cư xử cũng không hề phúc hậu, rất kiêu ngạo, ương ngạnh, hàng xóm làng giềng đối với nhà bọn họ đều muốn tránh xa. Gia đình bọn họ thì ngược lại, lại cảm thấy mình đứng đầu thiên hạ, không một ai trên đời có thể khiến bọn họ chủ động bắt chuyện cả, không ai có thể có địa vị cao hơn gia đình bọn họ. Ông nội Mạnh Văn Triết cả đời luồn cúi, cho dù về hưu cũng không hồi tâm chuyển ý, thường xuyên đi tìm mấy lãnh đạo của mình ngày trước. Hơn nữa ông ta cảm thấy cuộc sống ngày ngày cùng mấy ông già trong tiểu khu sáng đánh Thái Cực, trưa chơi cờ, chiều chiều đi câu cá vô cùng không phù hợp với thân phận của ông ta.Vì thế, đây cũng là lý do mà Hạ lão gia tới tiểu khu này sống lâu như vậy rồi mà chưa từng chạm mặt ông nội Mạnh Văn Triết.Mạnh Kiến Thiết rời đi, hắn ta cần bình tĩnh một chút, cũng cần về nhà để mới ba mình tới đây một chuyến để phân định đúng sai phải trái.Nếu chuyện kia là sự thật, vậy bọn họ chỉ còn nước quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng nếu là giả, thì... hừ, hắn sẽ khiến toàn gia bọn họ phải tới để bồi tội cho con trai mình. Lão già kia không phải nói là muốn khiến cho Mạnh gia bọn họ không có đất dung thân ở thủ đô này sao, đến lúc đó, hắn sẽ đem lời này trả lại cho chính lão ta.Ba của Mạnh Văn Triết nhanh chóng quay về nhà. Ba hắn ta đang đang ngồi trong phòng khách xem tin tức: “Thấy không? Lần này Hạ An Lan tháp tùng tổng thống đi nước ngoài đó...”“Ba...”“Mọi chuyện xong xuôi cả rồi chứ? Thu thập gia đình kia thế nào?”Hắn ta nhìn ba mình lắc đầu: “Ba, con... vẫn chưa xử lý bọn họ...”“Chưa làm ư, tại sao?”Mạnh Kiến Thiết đến trước mặt ba mình: “Ba, khi con tìm tới gia đình nhà nọ tính sổ, con gặp một lão già, ông ta nói... Ông ta biết ba.”Ba hắn kinh ngạc: “Thật ư? Con nói rõ ra xem nào?”Vì vậy, hắn đem toàn bộ những lời mà Hạ lão gia từng nói kể ra một lượt.“Ba, mọi chuyện chính là như vậy đó, ông ta nói trước đây ông ta biết người, nhưng hiện tại con cũng không xác định được, rốt cuộc ông ta là ai? Liệu có phải... Ông ta đang lừa gạt con hay không?”Khi hắn vừa dứt lời, hắn mới thấy biểu hiện trên mặt ba mình rõ ràng đang biến đổi vô cùng đặc sắc.Một lúc lâu sau, ba hắn mới nói: “Con khẳng định rằng ông ta nói với con rằng con có biết tên con được lấy từ tên ai không sao?”Mạnh Kiến Thiết thấy giọng nói của ba mình run rẩy thì đáp: “Đúng là ông ta nói vậy, nhưng mà... Ông ta cũng không nói rằng là do ông ta lấy, cho nên... hiện giờ con cảm thấy rất ngờ vực...”“Khỏi cần nghi ngờ gì cả, con... Đi thăm dò chi tiết gia đình ông ta xem, là thật hay giả thì lập tức có thể lòi ra thôi.”“Bằng cách nào ạ?”“Con làm thế này...”...Vì thế, 20 phút sau, ba của Mạnh Văn Triết dẫn theo một ông già tới trước mặt Hạ lão gia, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì Hạ lão gia đã châm biếm nói: “Cút, dám tuỳ tiện dẫn một lão già đến trước mặt ta để lừa gạt à, Mạnh Quốc Đống nghĩ mình sống lâu quá rồi sao?”Lão gia tử vừa nói một câu đã khiên chân của ba Mạnh Văn Triết run rẩy, thiếu chút nữa không nhịn được mà ngã nhào xuống đất.Hắn liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động vẫn đang kết nối trong tay mình, trong lòng không ngừng tính toán, hy vọng thời gian trôi chầm chậm chút, để ba hắn nhanh nhanh quay về, mau lên...Nhà bọn họ, sợ rằng đã chọc phải người không nên dây vào mất rồi.