Thanh Ti nhìn Lộ Mỹ Lâm, mím môi lí nhí nói: “Cậu có thể cảm thấy cậu là người tội nghiệp nhất, nhưng tớ cảm thấy cậu không đáng để được đồng cảm chút nào. Trước đây nhà tớ cũng rất nghèo, nghèo đến mức cậu không thể nào tưởng tượng nổi, cả mấy năm liền chẳng có một bộ quần áo mới, cả tháng chẳng được ăn một miếng thịt. Những ngày tháng bây giờ, trước đây tớ chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Trước đây, mẹ tớ nuôi tớ rất cực nhọc, từ nhỏ tớ đã hiểu được rằng tiền quan trọng đến mức nào. Cho dù bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, tớ cũng biết rằng, tiền của nhà tớ không phải đi nhặt về. Mỗi đồng tiền mà ba mẹ kiếm được, tớ đều không được lãng phí. Nếu như do lỗi của tớ, mà tiền ba mẹ cho tiêu vặt bị đánh cắp, thì tớ sẽ dằn vặt rất lâu, không phải là xót tiền, mà là vì đã lãng phí công sức của ba mẹ…”
“Thế nên, tất cả các lý do mà cậu đưa ra, đều không khiến tớ tha thứ cho cậu vì đã ăn cắp tiền của tớ…”Nhất là, Lộ Mỹ Lâm vốn dĩ không thiếu tiền, cô ta nói nhà cô ta không khá giả, nhưng so với những người ở tầng lớp dưới, đến ăn còn không đủ, thì cuộc sống của cô ta quả đúng là thiên đường.Lộ Mỹ Lâm không muốn nghe nữa: “Bây giờ cậu nói những điều này còn có tác dụng gì nữa? Sao tớ biết được cậu nói thật hay nói dối. Cậu chỉ dựa vào cớ đó để bọn họ giúp cậu, thế nên cậu mới…”“Câm mồm.”Nhạc Thính Phong lên giọng cắt ngang.Cậu không muốn nghe tiếp nữa, tại sao con gái mới bằng này tuổi đầu, đã đáng ghét như vậy, chỉ cất giọng lên thôi đã khiến người ta phát ghét.So sánh với bọn chúng, thì Thanh Ti quả đúng là một thiên thần.“Cho dù em gái tao dựa dẫm vào bọn tao thì đã sao, mày có ý kiến gì. Tao vui vẻ giúp em gái, tao tự nguyện chiều em gái, có liên quan gì đến mày? Nể mặt mày còn nhỏ, tao sẽ không tính toán chuyện mày ăn cắp tiền của em gái tao nữa, vậy mà mày còn dám vênh váo, mặt dày vô liêm sỉ cũng có mức độ thôi chứ?”Lộ Mỹ Lâm bị ánh mắt sắc lạnh của Nhạc Thính Phong dọa cho không dám lên tiếng. Người anh trai này của Thanh Ti, Mỹ Lâm đã gặp hai lần, mặt mũi đẹp trai, nhưng ánh mắt quả thật đáng sợ.Nhất là lúc này, ánh mắt của cậu thật đúng như sắp bóp chết Mỹ Lâm vậy.Nhạc Thính Phong nắm chặt lấy tay Thanh Ti: “Con người ta có thể vô ý thức, nhưng không được vô liêm sỉ. Cuộc sống của mày, mày có thể cảm thấy rất thê thảm, nhưng theo tao thấy thì, tất cả đều do tự làm tự chịu.”Cậu nói xong, cúi đầu nhìn Thanh Ti nói: “Đi thôi.”Thanh Ti gật đầu, cùng Nhạc Thính Phong rời đi.Lộ Tu Triệt không rời đi ngay, cậu đi đến trước mặt Lộ Mỹ Lâm, mỉm cười, nhưng đáy mắt lại vô cùng sắc lạnh.Cậu cười nói: “Về nhà, suy nghĩ kỹ càng, đừng có làm chuyện dại dột.”Lộ Mỹ Lâm đứng đơ người, kinh ngạc nhìn theo cậu, tưởng rằng cậu đang an ủi mình, ai ngờ cậu lại đáp theo một câu.“Nghĩ kỹ đi, đừng đến trường nữal. Nếu để tao biết được, mày vẫn còn tiếp tục lượn lờ trước mặt Thanh Ti, thì mày đừng trách tao nặng tay. Tao mà ra tay, thì tiền sinh hoạt hằng tháng của mày và mẹ mày không có nữa đâu.”Hai con ngươi trong mắt Lộ Mỹ Lâm bỗng nhiên co lại, sợ hãi nhìn theo Lộ Tu Triệt.Cậu bảo nó cút đi, cút khỏi cái trường này. Nếu nó không đi, thì sẽ không còn ai để ý đến nó và mẹ của nó nữa.Mỹ Lâm lắc đầu: “Anh không thể làm thế được, em là em gái anh, thực sự là em gái anh…”“Thứ mà tôi không thiếu nhất, là loại em gái như cô.” Lộ Tu Triệt đứng lên.Lộ Mỹ Lâm nhìn theo từng bước chân rời đi của Lộ Tu Triệt, trong lòng hết sức sợ hãi.Lộ Tu Triệt ra khỏi phòng học, miệng huýt sáo, ai chà, thật là nhẹ nhõm.