Nhạc Thính Phong quay đầu sang nhìn, lắc đầu cười.
Tuy rằng Lộ Tu Triệt vẫn ngủ như trước, nhưng trong lòng cậu lại rất vui, ít nhất tên này đã nghe lọt tai lời của cậu, thử học một chút.Tuy rằng có thể cậu ta không hiểu cô giáo đang dạy cái gì, nhưng ít nhất vẫn nghe được nửa giờ, đây là tình huống trước giờ chưa từng có, hơn nữa còn lấy cả sách tiếng Anh ra, rõ ràng là cậu ta có ý định học hành rồi.Chỉ là, có những thói quen phải cần thời gian mới có thể thay đổi được.Hơn nữa, đối với một người nghe cô giáo giảng bài mà không hiểu gì thì chẳng khác nào đang đọc thiên thư, quá tối nghĩa và khó hiểu, còn hiệu quả hơn thôi miên nữa.Những thứ này, Nhạc Thính Phong đều đã tự mình trải qua, cậu có thể hiểu được Lộ Tu Triệt.Chỉ cần cậu ta có lòng muốn học, thì nhất định cậu ta có thể học được.Nhạc Thính Phong hy vọng 50 từ đơn này chỉ là một sự bắt đầu…Chuông hết giờ vang lên, Nhạc Thính Phong đá Lộ Tu Triệt một cái: “Dậy đi.”“A…” Lộ Tu Triệt dụi mắt, đứng lên, vẻ mặt mơ hồ nhìn Nhạc Thính Phong: “Sao thế?”Nhạc Thính Phong: “Hết giờ.”Lộ Tu Triệt kinh hãi: “A… Hết giờ!”Xong rồi, đã tan học rồi, cậu còn nói phải học hành tử tế, kết quả nằm xuống là ngủ luôn! Không biết trong lòng Nhạc Thính Phong sẽ nghĩ cậu như thế nào nữa.Lộ Tu Triệt nắm tóc giật giật mấy cái, cậu rất tức giận bản thân mình. Cậu đã cố gắng không ngủ, không ngờ cuối cùng vẫn gục xuống.Cậu giật tóc cúi đầu, chờ Nhạc Thính Phong nói lời cười cợt với mình.Không ngờ, Nhạc Thính Phong lại nói: “Tiết sau cùng là tiết lịch sử, đứng lên, theo tôi đi xin phép.”Lộ Tu Triệt ngẩng phắt đầu lên: “Hả? Vì sao phải xin phép?”“Cứ theo tôi đi đã.” Nhạc Thính Phong đứng lên, đá đá chân của cậu ta.“A…” Lộ Tu Triệt vò đầu hai cái rồi mới đi theo.Cậu bước theo Nhạc Thính Phong, hai người vừa ra khỏi lớp thì các học sinh lập tức ồn ào bàn luận.“Này này này, các cậu có nhận thấy giờ Lộ Tu Triệt chẳng khác nào đàn em của Nhạc Thính Phong không?”“Đúng thế, tôi cũng thấy vậy. Vừa rồi Nhạc Thính Phong đá cậu ta một cái mà cậu ta chẳng có phản ứng gì, bảo cậu ta đi xin phép cậu ta cũng chẳng hỏi lý do, không nói gì đã đi theo, còn theo sau nữa chứ… Các cậu có thấy Lộ Tu Triệt đi sau lưng ai bao giờ không? Nhưng từ sau khi Nhạc Thính Phong tới đây, cậu ta vẫn luôn đi trước Lộ Tu Triệt.”“Đúng là không thể tin nổi, thật muốn biết rốt cuộc Nhạc Thính Phong đã dùng cách gì khiến Lộ Tu Triệt nghe lời như thế…”“Tớ cảm thấy Nhạc Thính Phong là một người rất giỏi. Các cậu không biết đâu, lần trước nhân lúc cậu ta ra khỏi lớp trong giờ ra chơi, tôi có lén xem sách vở của cậu ta, tất cả các bài học sau cậu ta đều làm xong hết rồi…”“Không phải đâu, sao cậu ta có thể giỏi như thế chứ? Nói không chừng là làm bừa thì sao, hơn nữa, chúng ta cũng không biết các bài sau giải như thế nào mà?”“Cũng có thể, dù sao càng ngày tôi càng cảm thấy Nhạc Thính Phong là một người còn lợi hại hơn cả Lộ Tu Triệt.”Vài người lên tiếng bàn tán, những người khác cũng lập tức gia nhập.“Tới tới tới, tôi nói cho các cậu nghe một tin tức nhỏ, tuyệt đối là thật.”“Tin gì?”“Các cậu có thấy mấy học sinh cá biệt ở ban E ngày nào cũng phải dọn dẹp vệ sinh, quét tước sau giờ học, biết tại sao không?”Những người khác đều tò mò: “Vì sao? Không phải nói là bị nhà trường xử phạt sao?”