Ánh mắt cậu vẫn vụng trộm liếc nhìn Thanh Ti. Ai nha, cô bé này nhìn kháu khỉnh quá, khi nói chuyện thì hai má sẽ như hai cái bánh bao, thật muốn xoa bóp, nhào nặn quá đi!
Cố gắng kiềm chế ngứa ngáy trong lòng, Lộ Tu Triệt lộ ra một nụ cười thân thiện.“Cháu vừa mới chia tay Thính Phong không lâu. Vừa rồi ngồi trên xe nhìn thấy em Thanh Ti và dì, cháu bỗng nhớ ra một chuyện quên chưa nói với Thính Phong. Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của cháu, cháu muốn mời Thính Phong và Thanh Ti tới nhà cháu chơi.”Nhiếp Thu Sính vốn luôn hy vọng Nhạc Thính Phong chuyển tới đây có thể quen được nhiều bạn học, như thế mới có thể yên ổn học hành, vì thế cô nói không cần suy nghĩ, “Được, Thính Phong mới chuyển tới trường mới, có thể kết giao được nhiều bạn bè mới tốt…”“Mẹ…” Thanh Ti vội vàng kéo tay Nhiếp Thu Sính.Lúc này Nhiếp Thu Sính mới phản ứng lại, đúng nha, Thính Phong không phải con cái nhà cô, cô không thể tự tiện quyết định cuộc sống của thằng bé được.Hơn nữa, thằng bé cũng không còn nhỏ, nó còn quyền tự lựa chọn của mình.Nhiếp Thu Sính hắng giọng nói: “A… Dì đã quên, chuyện này phải để Thính Phong quyết định mới được, nhưng dì nghĩ thằng bé sẽ đi thôi.”Trong lòng Lộ Tu Triệt thở dài, vốn định thừa dịp Nhạc Thính Phong không có ở đây, quyết định chuyện này luôn.Không ngờ cô bé này lại thông minh như thế.Cậu hơi cúi người, nhìn Thanh Ti, nói: “Em Thanh Ti, anh là bạn tốt của anh trai em, anh lớn hơn em, cũng là anh của em. Tuần sau là tới sinh nhật anh, em và anh trai em phải tới đấy nhé. Anh đã không tổ chức sinh nhật năm năm rồi. Hàng năm, cứ tới sinh nhật của anh là ba anh toàn không ở nhà. Mẹ anh mất từ khi anh còn nhỏ, anh cũng không nhớ rõ bà ấy trông như thế nào nữa, trong nhà chẳng có ai mừng sinh nhật anh…”Lộ Tu Triệt muốn tỏ ra đáng thương để nhận được sự thông cảm của Thanh Ti, nhưng nói xong cậu lại cảm thấy mình đúng là rất đáng thương.Mấy năm nay, sinh nhật nào của cậu lão ba đều không có nhà, chỉ luôn tặng cho cậu những món quà quý giá mà thôi.Nhưng mà những món quà quý giá đó cậu cần ư? Cậu thiếu ư?Cho dù là ba không thể ở nhà cũng sẽ làm sinh nhật cực kỳ xa hoa cho cậu, cũng luôn tổ chức ở những nơi cực kỳ sang trọng.Hằng năm, sinh nhật cậu luôn là thời điểm cậu thấy nhàm chán nhất, trống rỗng nhất.Thanh Ti sụt sịt mũi, ai nha, nghe đúng là thật đáng thương.Trước kia khi cô bé ở nông thôn, tuy rằng chỉ có hai mẹ con nhưng năm nào tới sinh nhật cô bé, mẹ cũng sẽ làm một bát mì trường thọ thơm ngào ngạt, còn đánh vào đó hai quả trứng nữa.Thanh Ti ngẫm lại, nếu tới sinh nhật mình mà ba mẹ không ở nhà, không có ai ở bên, không có ai nói chuyện, nghĩ cũng thấy rất đáng thương.Nhiếp Thu Sính vốn là người lương thiện, nhất là hiện tại cô đang mang thai, cảm xúc càng yếu mềm hơn, thế nên hốc mắt lúc này đã đỏ.Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thanh Ti, mềm lòng nói: “Thanh Ti, hay là con đồng ý với anh ấy đi.”Thanh Ti mềm lòng, cô bé cũng đã muốn đồng ý rồi, nhưng anh trai còn chưa đồng ý. Chẳng lẽ không nghe ý kiến của anh Thính Phong một chút sao?Thanh Ti nhíu mày: “Nhưng mà anh con còn chưa biết…”Lộ Tu Triệt lại chân thành nói: “Em Thanh Ti, anh và anh trai em là bạn tốt của nhau, không tin khi trở về em có thể hỏi cậu ấy hỏi một chút. Anh mời cậu ấy thì nhất định cậu ấy sẽ tới.”