Nhạc Thính Phong vừa nghe, mặt liền đỏ ửng, vội vã nói: "Thanh Ti, chuyện này... không hay lắm đâu. Tối đến, ừm… Anh ngủ rất say, ngủ cũng sớm. Em mà đến, anh cũng không thể chơi cùng em được.”
Cậu len lén lau mồ hôi, tiểu nha đầu Thanh Ti này, thật là… quá đơn thuần rồi.Tuy nói, tuổi tác hai đứa vẫn chưa lớn, nhưng buổi tối một tiểu nha đầu như cô bé, chạy đến phòng của cậu, thật không hay lắm. Nếu lỡ ba mẹ cô bé mà biết, sẽ không suy nghĩ lung tung sao? Nói không chừng người như Du Dực, còn đánh cho cậu một trận nữa.Haiz, cậu đúng là người tốt có nguyên tắc mà.Tuy cậu đối với những người khác chẳng có nguyên tắc gì, nhưng đối với Thanh Ti, Nhạc Thính Phong cảm thấy bản thân tạm thời không thể không có nguyên tắc. Ít nhất trước khi cậu có suy nghĩ "đặc biệt" gì với Thanh Ti, thì cậu vẫn rất có nguyên tắc.Nếu như sau này thật sự… Có suy nghĩ "đặc biệt" không thể miêu tả gì đó với Thanh Ti, có lẽ, cậu sẽ lập tức biến thành vô sỉ.Thanh Ti kéo Nhạc Thính Phong vào cửa: "Anh anh, phòng của anh nhìn lạnh lẽo quá, có cần sơn thành màu này không? Anh xem màu này đẹp biết mấy!”Nhạc Thính Phong vừa nghe lập tức nói: "Không không không, phòng của anh không cần cái này. Anh là con trai mà, con trai lạnh lẽo một chút cũng chẳng sao.”Cậu không muốn màu hồng công chúa như thế. Màu này chỉ có những cô bé mới thích thôi. Cậu là một đứa con trai, nếu thật sự ở trong căn phòng như vầy, chưa đến hai ngày, cậu không uất ức mới lạ. Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng đi siêu thị, để Thanh Ti quên chuyện này đi.Thanh Ti gật gật đầu: "Ơ, dạ vâng... ”Nhạc Thính Phong nựng nựng mặt Thanh Ti: "Mau đi thay quần áo đi.”Thanh Ti vui vẻ chạy vào, phòng để quần áo, căn phòng này tương đối lớn, lúc tu sửa, Du Dực đã bảo người trực tiếp xây một phòng thử quần áo ở trong này, không lớn, nhưng hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu của Thanh Ti.Nhạc Thính Phong xoay người nhìn quanh phòng của Thanh Ti, rất nhiều búp bê, có mấy con là do cậu tặng.Cậu nhìn thấy trên bàn có một hộp bát âm, đi đến đó nhìn, quả nhiên đó là do cậu tặng.Nhìn thấy món đồ mà mình tặng, được trân trọng như vậy, Nhạc Thính Phong cảm thấy rất vui.Một lúc sau, Thanh Ti chạy ra."Anh Thính Phong, em mặc bộ này có đẹp không?”Nhạc Thính Phong xoay người sang ngắm, khóe miệng cong lên, cậu nhíu mày nói: "Thanh Ti, còn chưa mặc xong, sao em đã chạy ra rồi.”Thanh Ti mặc một chiếc váy công chúa dài tay màu hồng phấn, rất đáng yêu, nhưng dây kéo sau lưng vẫn chưa kéo lên, cái lưng trắng nõn của cô bé lộ ra ngoài.Nhạc Thính Phong nhìn thấy cảnh này, lập tức cảm thấy không hay lắm.Thanh Ti tủi thân nói: "Nhưng, dây kéo nằm ở phía sau em không kéo được?”Hai tai Nhạc Thính Phong nóng lên, cậu nói: "Anh... Để anh giúp em kéo lên.”Cậu lạ lẫm giúp Thanh Ti kéo dây kéo phía sau lên, đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, kéo dây kéo váy cho bé gái.Cuối cùng cũng có thể che lại tấm lưng trắng nõn đó, Nhạc Thính Phong mới thở phào, dạy dỗ Thanh Ti: "Thanh Ti, sau này không được như thế này nữa? Em là một cô bé, anh là con trai, lúc quần áo còn chưa mặc xong, không được chạy ra như vậy.”Nhạc Thính Phong mừng vì có mình ở đây, nếu đổi lại là người khác, là một cậu nhóc khác thì phải làm sao?Không được, tuyệt đối phải sửa tật xấu này của cô bé mới được!Thanh Ti nghiêng đầu, kéo kéo cậu: "Nhưng, anh Thính Phong là anh trai mà? Có sao đâu?”