Tô Ngưng Mi có chút khốn đốn, mới chợp mắt lại bị Hạ An Lan bỗng nhiên đánh thức. Cô mơ mơ màng màng hỏi: “Ý... Anh định làm gì?”
Trong lòng Hạ An Lan chút lo lắng hóa thành hư không, ôm Tô Ngưng Mi cười nói: “bà xã, cũng là em thông minh, nếu không có em anh còn chẳng thể nghĩ ra. Đánh thức em mất rồi, giờ còn buồn ngủ không? Nếu không buồn ngủ thì chúng ta làm gì khác đi?”Tô Ngưng Mi ngáp một cái, ở trong lòng anh dụi dụi: Đương nhiên là buồn ngủ…”Tối hôm qua bởi vì lo lắng chuyện thi cử của con trai, cả buổi tối Tô Ngưng Mi đều nửa tỉnh nửa mơ, hiện giờ buồn ngủ muốn chết.Cho nên mặc kệ Hạ An Lan hấp dẫn nàng thế nào cũng vô dụng.Bà đây buồn ngủ, ngủ!Hạ An Lan nhìn Tô Ngưng Mi chớp mắt đã lại ngủ say, vẻ tươi cười trên mặt càng đậm. Bảo sao có bà xã thật là tốt, không chỉ làm cho người cảm thấy ấm áp, cảm thấy hạnh phúc, còn giúp người ra ý tưởng.Hạ An Lan tắt đèn nằm xuống, ôm Tô Ngưng Mi nhắm mắt lại.Đưa người đến thủ hộ bên cạnh Thanh Ti, chủ ý này cực kỳ không tồi, chẳng phải trong nhà đã có sẵn sao?Ngày hôm sau không cần dậy sớm, Nhạc Thính Phong đánh một giấc lười biếng.Rời giường đã là 10 giờ, cậu chậm rãi từ từ xuống dưới lầu. Trong nhà không có một bóng người, ngay cả thím giúp việc cũng không.Nhạc Thính Phong đói bụng, đi vào phòng bếp, tìm chút đồ ăn sáng cho mìnhGiữa trưa hai người cũng không trở về, gọi điện báo cho cậu là hai người ăn ở bên ngoài, còn muốn đi xem phim buổi chiều mới về. Thím giúp việc hôm nay nghỉ, bảo cậu cứ tự mình lo ăn uống.Nhạc Thính Phong cầm điện thoại, sắc mặt đen lại. Đây chắc chắn không thể nào là mẹ ruột của cậu, trên đời có người mẹ nào có thể làm như vậy sao?Nhạc Thính Phong tức giận nghiến răng, ra khỏi nhà tìm một quán ăn. Giữa trưa ăn hai miếng bánh cực kỳ khó nuốt, buổi chiều ra sân bóng gần đó chơi bóng rổ, đem tất cả tức giận hôm nay chuyển thành mồ hôi.Buổi chiều 5 giờ, Nhạc Thính Phong nhễ nhại mồ hôi trở về. Vừa bước vào cửa thấy Tô Ngưng Mi đang nói điện thoại, cậu hừ một tiếng, xoay người lên lầu.Tô Ngưng Mi gọi cậu lại: “Thính Phong từ từ đã, điện thoại của Thanh Ti, mau lại đây nghe.”Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Hạ An Lan, nói: “Con không nghe, nhất định là tìm con tính sổ.”Tô Ngưng Mi che ống nghe lại: “Không có, Thanh Ti không có bực mình, con mau nhanh lên.”Nhạc Thính Phong hoài nghi: “Thật á?”“Thật đó, con mau lại đây.”Nhạc Thính Phong trộm liếc Hạ An Lan một cái, trên mặt anh không có gì khác thường, cậu lúc này mới bước tới nhận điện thoại: “Alo…”Cậu chỉ chỉ Tô Ngưng Mi, đẩy nàng ra xa một chút.Tô Ngưng Mi bĩu môi, không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Hạ An Lan.Trong điện thoại, Thanh Ti nhỏ giọng nói: “Anh Thính Phong, hôm nay nữ sinh ngồi bàn sau lưng em cùng với anh trai bạn ấy không có đến trường, giáo viên nói bọn họ chuyển trường rồi.”Nhạc Thính Phong nhướng mày, chỉ biết là hôm nay nhất định sẽ xử lý, nhị vị đại gia xử lý chuyện nhanh thậtCậu nói: “Vậy à? Xem chừng bọn họ thấy mình không hợp với trường đó.”“Không phải đâu. Có phải anh Thính Phong nói với ba rồi không? Bằng không sao bọn họ có thể nói đi là lập tức đi luôn thế?”Nhạc Thính Phong gõ ngón tay vào ống nghe: “Anh… còn chưa kịp nói.”“Thế ư? Không phải sao, vậy... xem ra là thật sự không liên quan tới em.” Thanh Ti bỗng nhiên thả lỏng, cười rộ lên: “Ha ha, rốt cuộc không phải gặp lại bọn họ nữa. Mẹ mua cho em một cái kẹp tóc mới để đi học. Giờ bạn đó chuyển đi rồi, không có ai đòi mượn đồ của em mà không trả nữa.”