Nhạc Thính Phong càng lúc càng chắc chắn rằng sự xuất hiện của mình là nhằm thay đổi hoàn toàn bộ gen của Nhạc gia
Kể từ khi thằng bé ra đời, bộ gen của Nhạc gia ngày càng phát triển, hái xuống một chiếc lá cây, cậu nói: “Người đó chính là tôi. Hôm nay ở nhà buồn chán quá nên ra ngoài đi dạo, cậu xem có trùng hợp không. Tôi đi dạo một vòng, không ngờ lại đặt chân tới trường của Thính Phong. Trời ạ, thật là quá thần kỳ rồi, cậu thấy có đúng không?”Hạ An Lan bước tới, nhìn chiếc lá cây trên đầu Tô Ngưng Mi thì vô cùng buồn cười, trong trường chợt có cơn gió nhẹ nhàng thổi tới.Hạ An Lan nở nụ cười: “Đúng vậy, chỉ là vô tình thôi, cực kỳ vô tình thôi, anh tin em.”Lại thêm một câu nói hoang đường đến quá mức buồn cười. Nhưng chỉ cần từ miệng bà xã đại nhân nói ra thì Hạ An Lan nhất định sẽ giương cao lá cờ thêu 4 chữ thật to “Gia đình hòa thuận”; kiên quyết ủng hộ bà xã đại nhân là lãnh đạo nòng cốt anh minh, đoàn kết lại xung quanh bà xã đại nhân. Bất cứ điều gì cô nói đều đúng hết, tuyệt đối đúng hết!Tô Ngưng Mi ngượng ngùng nhìn Hạ An Lan, hai tay nhẹ ôm lấy cánh tay anh, lại nhẹ nhàng lay lay cánh tay giống như một tiểu cô nương đang làm nũng, nói: “Chỉ có anh là tốt thôi.”Hành động này của nàng đối với Hạ An Lan mà nói rõ ràng là chí tử, làm cho anh không tài nào phòng bị. Rất đáng yêu, rất gợi cảm. Giống như một con mèo nhỏ đang nhẹ nhàng khều vuốt vào tâm can khiến trái tim anh ngứa ngáy khó nhịn nổi.Hạ An Lan cầm tay Tô Ngưng Mi: “Ở ngoài trời lạnh lâu như vậy mà em không biết mặc thêm áo ấm sao?”Anh đem đôi bàn tay Tô Ngưng Mi bao lại bỏ vào trong túi ngực, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.Tô Ngưng Mi cười hắc hắc: “Em cũng không cảm thấy lạnh.” Chẳng qua là vì nãy giờ cô hơi kích động nên ngoài trời có lạnh hay không lạnh cũng chẳng phải vấn đề to tát lắm.Ước mơ cô hằng mong đợi giờ đang hiển hiện ngay trước mắt. Cô đã tận mắt thấy con trai mình chuyển mình nghịch tập thế nào. Đây chắc chắn là điều mà cô mong đợi nhất trong cuộc đời.Tâm tình của Tô Ngưng Mi hiện giờ không gì so sánh được, bản thân cô cũng không biết phải diễn tả niềm vui sướng kích động ra sao nữa.Ngay lúc này đây, cô đang vô cùng cao hứng, con tim cũng không ngừng rung động.Hạ An Lan cười nói: “Đi thôi, chúng ta mau về nhà thôi, mọi chuyện xong xuôi cả rồi.”Tô Ngưng Mi gật đầu lia lịa. Cô trộm nhìn về phía con trai, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch, nói: “Ừ... Về nhà, về nhà... Con trai ngoan của mẹ, mẹ rất rất yêu con.”Nhạc Thính Phong giật mình khinh bỉ một cái. Xem kìa, xem đi kìa, mẹ tự nhìn xem mình đang cười ngốc nghếch đến thế nào kìa.Lại còn nói với ông ta cái gì mà vô ý chạy tới chứ, ha ha... Có phải là vô ý thật hay không, người ta tin mẹ mới lạ đó.Tuy rằng ngoài mặt Nhạc Thính Phong tỏ ra cứng cỏi, song thực sự trong lòng lại thấy vô cùng ấm áp.Lần đầu tiên trong đời, ngay tại cái sân trường này… mẹ cậu, chú ta... Được rồi, thì ba, tất cả đều ở đây, ngay lúc này đây, khiến cậu có cảm giác mình cũng giống như tất cả mọi người, đều có cha có mẹ.Nhạc Thính Phong ngạo nghễ nói: “Con vốn rất lợi hại.”Tô Ngưng Mi bị Hạ An Lan cầm tay dắt đi phía sau Nhạc Thính Phong. Nhìn thấy bóng dáng đứa con trai còn chút mệt mỏi, trong mắt cô tràn đầy vui sướng cùng tình thương người mẹ: "Phải phải phải. Con trai mẹ là lợi hại nhất, lớn nhất, mẹ rất tự hào về con."Khóe miệng Nhạc Thính Phong bất giác nhếch lên. Cậu giống như... tất cả cố gắng bấy lâu chỉ là để được nghe một câu như thế.Hạ An Lan nghe hai mẹ con bọn họ nói chuyện, trên mặt nở nụ cười ôn nhu khác thường.Tô Ngưng Mi hỏi: "Thính Phong, con có mệt hay không? Cũng nên ăn trưa thôi. Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn để chúc mừng con nha, thế nào?