Sau khi Nhạc Thính Phong từ trường học về nhà cũng không hề quay lại ban nữa, cô Ngô cũng không nói gì. Dù sao tình huống cũng đã náo loạn đến mức xấu hổ như vậy rồi, về sau nếu Nhạc Thính Phong đối diện với cô bé cán sự học tập và cậu nhóc kia, nhỡ lại tiếp tục náo loạn tiếp thì phải làm sao?
Mặc dù cô Ngô vô cùng đau đầu nhức óc, nhưng khi nghe thấy Nhạc Thính Phong nói muốn tham gia kỳ thi vượt cấp. Điều này không ai có thể tác động được để cậu nhóc thay đổi quyết định. Cô cũng chỉ có thể báo cáo chuyện này lên cấp trên, sau đó đợi họ bố trí thời gian tổ chức kỳ thi vượt cấp.Bởi vì sự đặc thù của Nhạc Thính Phong, nói thế nào đi chăng nữa, cậu bé cũng là người có tiếng tăm trong toàn trường này nên ban giám hiệu cũng rất để ý đến chuyện này. Tuy nhiên người để ý hơn cả là các vị chủ nhiệm lớp ban hai. Bọn họ mỗi người đều hy vọng Nhạc Thính Phong sẽ không vào lớp mình, chuyện này cũng là do chính Nhạc Thính Phong trước đây tự mình gây hoạ.Ai bảo cậu nhóc này trước đây vô cùng thu hút rắc rối, học sinh lớp trên bị cậu ta đánh cũng không hề ít.Mấy vị giáo viên chủ nhiệm này cũng không dám để vị Hỗn Thế Ma Vương này vào lớp mình. Vì vậy trong buổi họp các chủ nhiệm lớp cùng ban giám hiệu chiều hôm đó, bọn họ chủ động yêu cầu được tự mình ra đề cho kỳ thi vượt cấp. Thời gian cũng không thể quá ngắn để họ có thời gian nghiên cứu, cân nhắc.Cuối cùng, thời gian ấn định là tại thời điểm ba ngày sau đó.Cô Ngô báo lại thời gian cho Nhạc Thính Phong. Cậu gật đầu, ngần ấy thời gian với cậu là đủ rồi.Hạ An Lan đã hướng dẫn cho cậu chương trình học của lớp ban hai. Thính Phong phát hiện ra rằng chương trình học của ban hai cũng rất đơn giản, không khó lắm, thậm chí còn đơn giản gọn nhẹ hơn chương trình hiện tại một chút.Qua điện thoại, Cô Ngô muốn khuyên Nhạc Thính Phong thay đổi ý định nhưng đương nhiên không có chút tác dụng nào.Nhạc Thính Phong lại thể hiện cho cô Ngô thấy quyết tâm thi vượt cấp của mình lớn đến mức nào, ai cũng không thể làm cậu dao động được, cho nên cô cũng không nói được nhiều lời.Buông điện thoại, Cô Ngô khóc không ra nước mắt.Đứa học trò ngỗ nghịch, hư hỏng nhất lớp quyết tâm cải tà quy chính, đứa học trò mà ai ai cũng nghĩ là sẽ trở thành xã hội đen lại trong nháy mắt đem lại vẻ vang cho lớp, khiến người làm chủ nhiệm như cô cũng cảm thấy hãnh diện.Nhưng không ngờ, thật không ngờ... lại bị chính lũ học sinh trong lớp cô phá huỷ.Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh ngồi đối diện với Cô Ngô thấy vậy liền nói: “Cô Ngô, cô cũng không cần phải quá thất vọng làm gì, nói không chừng biết đâu Nhạc Thính Phong lại không thi qua được thì sao? Cô cũng thấy rồi đó, mấy người giáo viên chủ nhiệm của các lớp ban hai đang vắt óc bày mưu tính kế để ra đề thi cho Nhạc Thính Phong. Bọn họ.... kỳ thật cũng không muốn Nhạc Thính Phong vào lớp bọn họ, vậy xem ra bọn họ sẽ ra đề cho thằng bé vô cùng khó cho mà xem.”Cô Ngô lắc đầu: “Cậu không biết đó thôi, các người cũng không ai hiểu rõ về thằng bé tên Nhạc Thính Phong đó. Thành tích của cậu ta từ trước đến nay cũng không kém, trước kia, cậu ta chính là không muốn dùng điểm số của bản thân để chứng minh cái gì. Nhưng cậu ta là một thiên tài, năng lực và thành tích của cậu ta hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mọi người. Cậu ta nhất định sẽ thi đỗ, đó là điều mà tôi chưa từng nghi ngờ.”Chính vì thế mà cô Ngô mới khó chịu như vậy, cảm giác 500 vạn bị lôi mất khỏi túi mình.Các giáo viên trong văn phòng nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc, lại càng thêm mong chờ vào kết quả của kỳ thi vượt cấp của Nhạc Thính Phong dễn ra vào ba ngày sau đó.Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, đảo mắt một cái mà đã qua ba ngày.Trong ba ngày này, Nhạc Thính Phong sắp xếp thời gian cũng không phải quá mức chặt chẽ, bản thân đầu óc cậu cũng không phải kém cỏi. Hơn nữa, cậu lại được Hạ An Lan dạy kèm nên đối với cậu, kỳ thi lần này không có điều gì khó khăn cả.Hôm nay, Tô Ngưng Mi làm cho cậu một bữa sáng ngon lành, phong phú rồi mới chào để cậu đi học.Xong khi ăn sáng xong, Tô Ngưng Mi nhìn theo Nhạc Thính Phong cùng Hạ An Lan rời nhà.Tô Ngưng Mi nắm chặt hai tay “Con trai, cố gắng lên nào, con thật sự không cần mẹ đi theo cổ vũ sao?”Nhạc Thính Phong đáp lời: “Cũng không phải là chuyện to tát gì cả, mẹ và mọi người cứ chờ ở nhà mà xem.”“Thật sự không cần mẹ đi cùng sao?”“Không cần, mẹ về đi, nói rồi.” Nhạc Thính Phong đóng cửa xe.Hiền giờ, có lẽ tâm trạng của cậu yên bình vô cùng, vì thế, cậu tin tưởng bản thân mình sẽ có thể làm được cất cả mọi chuyện.