Boss Đại Nhân: Yêu Em Đến Nghiện

Chương 17: Đấu giá




Chết thì quá dễ dàng cho tên đó rồi.

Đụng vào đồ của Khương Duật Thần anh thì phải trả giá đắt.

Anh là người có nguyên tắc của mình. Những người như tên khốn trước mặt hoàn toàn không cần anh phải ra tay. Anh "nhẹ nhàng" tặng hắn ta một cú đá vào ngay hạ bộ khiến hắn đau điếng. Hàn An Khả đứng gần đó cũng phải thấy thốn giùm. Thế là đi tong một đời trai luôn.

"Khả, nó là đứa nào?"

"Nghe nói là thuộc hạ của một ai đó. Cấp trên của hắn muốn gặp mặt tôi."

Hàn An Khả không một chút giấu diếm, thành thật khai báo. Giấu cũng không được tích sự gì, dù sao sau này Khương Duật Thần cũng sẽ tra ra thôi. Nếu nói dối, đến lúc đó sợ rằng anh sẽ hoá thành quả bom nguyên tử mất. An Khả đủ thông minh để hiểu rõ điều đó.

Khương Duật Thần hừ lạnh. Bảo bối của anh cũng thu hút ong bướm quá nhiều rồi. Sau này vẫn là hạn chế ra ngoài thôi.

Sau khi bàn giao tên xấu số kia cho thuộc hạ, anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào hội trường phòng đấu giá.

- ---------------

"Nhiều người thế. Đấu giá cái gì vậy?"

An Khả đứng nép vào người Duật Thần. Một hai người xã hội đen cô còn cân được chứ cả băng đảng thế này, cô định không nổi đâu.

Anh nhìn cô gái mới vài phút trước còn hùng hổ, đánh nhau đến quên cả trời đất lúc này lại khép nép, đứng dán vào người mình mà không khỏi buồn cười. Đối với người khác, không biết vì sao anh lại cảm thấy chán ghét vô cùng. Còn với cô, hình như anh ghét không nổi rồi.

Nhìn thấy Khương Duật Thần, Hàn An Khả bỗng cảm thấy có điềm, muốn trốn đi nhưng nhìn quanh nơi nào cũng thấy sói đói. Thôi thì đành trở thành miếng mồi ngon béo bở cho con sói đầu đàn vậy.

Anh gõ nhẹ đầu cô một cái:

"Suy nghĩ linh tinh gì vậy?"

"Ai nói anh cười tiểu nhân chi."

Cô hừ lạnh, lườm nguýt anh. Tại ai cứ trưng cái bộ mặt thần bí, nguy hiểm đó khiến cô nơm nớp lo sợ chứ.

"Chỗ này đấu giá người đấy."

"Áaa..."

Sắc mặt An Khả lập tức tái mét lại, hai tay ôm chặt lấy cánh tay đắc lực của Duật Thần.

"Anh đừng doạ tôi."

Toàn thân cô run rẩy, hiển nhiên là sợ rồi. Anh vỗ nhẹ lưng cô. Hành động hết sức dịu dàng như thể đang cố trấn tĩnh cô.

"Khương tiên sinh, chỗ ngồi của ngài ở phía này. Xin mời đi theo chúng tôi."

Cả hai theo sự chỉ dẫn của nhân viên đến được chỗ ngồi.

An Khả vẫn còn sợ, cứ ôm khư khư cánh tay anh, một mực không muốn buông.

Phựt!

Vừa ổn định chỗ ngồi xong cũng là lúc đèn điện trong hội trường tắt. Cả không gian rộng lớn bao trùm một màu đen tuyền, khó phân vô cùng.

Ánh đèn sân khấu bỗng chốc rực sáng. Dẫn chương trình của phiên đấu giá lần này rất nhanh đã có mặt trên sân khấu, bắt đầu thực hiện công việc của mình.

"Thưa quý ông bà quý bà, rất vinh dự cho chúng tôi hôm nay vì được tiếp đón các vị. Không để mất thời gian vàng bạc của mọi người, buổi đấu giá hôm nay xin được phép bắt đầu."

"Mở đầu buổi đấu giá hôm nay là sản phẩm đến từ phía đông nước M."

Sân khấu bắt đầu thay đổi, một cô gái cùng một chiếc lồng sắt rất nhanh xuất hiện trước mắt mọi người. Cô gái đó có nước da trắng mịn, mái tóc màu hạt dẻ suôn mượt để ngang lưng, khuôn mặt thanh tú, dáng người mảnh khảnh, thanh tao. Trên người cô gái là bộ quần áo hết sức thiếu vải, chỉ đủ che đi những vùng nhạy cảm.

"Ha ha... trông cũng đẹp đấy."

"Ăn chắc hẳn rất ngon."

"Loại này mang về chơi tạm cũng được."

Hàn An Khả run rẩy, cắn chặt môi dưới. Hai tay siết chặt lấy tay Khương Duật Thần.

Quả nhiên... xã hội đen chẳng có ai là tốt đẹp cả. Anh... cũng giống bọn chúng cả thôi.