Boss Cô Độc Quyền

Chương 3




Sao ai cũng nghĩ là Thi Hàm giả tạo.

Cô quay về tiếp tục dọn đồ.

Giác Ngọc thì ngồi xuống vàn trang điểm nói cô: "Nếu bà chủ xuống thấy, em có bị đuổi chị cũng không giúp đâu."

Thi Hàm lí nhí: "Em biết rồi."

Sau đó bật đèn bên cạnh, đi vào phòng tắm lấy khăn ra lau tủ. Giác Ngọc xoa kem dưỡng ra tay hỏi: "Kí túc xá trường em sao đóng cửa sớm vậy?"

Thi Hàm kể, kí túc xá trường cô chuẩn bị đón sinh viên mới năm nhất chuyển trường. Trước đó nhà trường đã thông báo sớm rồi, Thi Hàm không có thời gian chuẩn bị: "Nhà trường nói là cần lấy lại để dọn dẹp."

Giác Ngọc vỗ vỗ kem lên mặt: "Kể cả như vậy thì cũng hơi kì nha, không phải em chưa tốt nghiệp sao?"

Thi Hàm ngập ngừng: "Tuần sau là tất cả sinh viên trường tốt nghiệp rồi. Khoa em là trong tuần này."

Giác Ngọc nghe vậy mới khựng lại, liếc cô hỏi: "Thế bạn em đi đâu hết rồi?"

Thi Hàm không đáp lại.

Nghe đâu Hiểu Hiểu và Hâm Dao cùng nhau thuê chung căn hộ, Quang Vân thì có nhà riêng. Cô không tiện hỏi thăm.

Giác Ngọc hơi ngạc nhiên nhưng cũng phải hỏi: "Em không thân với bạn đại học à? Cũng lạ, quen với nhau mấy năm mà chị chưa từng thấy em thân với ai."

Một lúc sau không thấy ai trả lời, lại hoài nghi: "Hay họ kì thị em à?"

"Không phải." Thi Hàm muốn được chữa lời nhưng không nói được.

Bạn đại học ai cũng tốt với cô, chỉ là Thi Hàm khác biệt. Thi Hàm đi làm mỗi ngày, tứ tối đến tối muộn, đến cả cuối tuần, chẳng có ngày nào rảnh. Lần nào cô cũng từ chối mọi cuộc đi chơi mời gọi. Từ năm nhất tới bây giờ quả thật kết giao thân thiết chẳng có một ai. Ban đầu họ còn quan tâm thương hại, giúp đỡ cô một số chuyện, nhưng sau thấy Thi Hàm vô tâm thì lạnh nhạt.

Thật ra không phải cô vô tâm với họ, chị là cô với họ không có điều kiện thôi.

Chẳng ai muốn để tâm với người ít hoà đồng.

Bốn năm đại học, Thi Hàm lại nghĩ tới số bốn năm, kết quả vẫn không có nổi một người bạn thân.

"Còn không phải à... nếu là bạn ở cùng phòng, ít nhiều chị cũng nên hỏi thăm."

Lúc Thi Hàm tới đây, vẻ mặt lạnh băng.

Thi Hàm lại quay ra hỏi: "Chị không muốn em ở đây à?"

Giác Ngọc câm lặng.

"Bỏ đi, chia tay luôn cũng được."

Giác Ngọc cầm lấy máy sấy bên cạnh.

Tiếng sấy tóc gây giãn đoạn cuộc nói chuyện, Thi Hàm vẫn tiếp tục dọn đồ. Một lúc sau, tiếng ồn được giảm dần, Giác Ngọc quay sang để ý chồng sách cao ngất mà Thi Hàm đang dọn ở bên cạnh, khó hiểu hỏi: "Còn học nữa đâu mà giữ lại làm gì?"

Ở dưới sàn nhà còn có một tập photo, Giác Ngọc cầm lên, đọc sách giáo trình "Giáo trình triết học Mác- Lê nin."

Trong chồng sách này hình như những tập còn lại đều là giáo trình bản photo như vậy.

Có điều phía dưới có chữ viết tay đều đề cùng tên của một người.

Giác Ngọc nhíu mày: "Hạ Vũ."

Thi Hàm đang xếp đồ nghe được cái tên thì lập tức quay ngoắt lại, mắt thấy Giác Ngọc đang cầm tập giáo trình Mác- Lênin của cô lên liền giật mình giật lại ngay.

Giác Ngọc kinh ngạc liếc mắt nhìn.

Thi Hàm bối rối quay về làm dọn dẹp, Giác Ngọc thì vẫn chăm chú nhìn cô.

"Bạn học của em à?"

Thi Hàm không trả lời.

"Crush?"

"Không phải." Trong lòng Hi Hàm bập bõm muốn chối cãi ngay.

Giác Ngọc lại như phát hiện ra cả một chân trời của cô vậy. Thi Hàm đằng sau có thể nghe thấy tiếng Giác Ngọc châm biếm cười: "Không dám thổ lộ à?"

Giác Ngọc hỏi, Thi Hàm mới quay lại, nhưng Giác Ngọc nhìn cô bằng ánh mắt nhìn thấu tâm can, làm cô không những không nói được mà vành tai cũng bất giác đỏ lên.

Cô đã nói là không phải mà.

Giác Ngọc vẫn hỏi.

"Đẹp trai không?"

Thi Hàm ngừng một lúc, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ừm."

Ừm chính là rất đẹp, siêu cấp đẹp trai.

Nhưng... việc có crush hay không, chỉ là trong suy tưởng mà thôi.

Thi Hàm chẳng bao giờ nghĩ mình có thể với tới được. Ngày trước cũng vậy... bây giờ càng không.

Cô quay lại bỏ nhanh đống sách vào trong một thùng giấy trong phòng rồi cất gọn, ngẩng lên lại nghe Giác Ngọc hỏi: "Cậu ta có biết em thích cậu ta không vậy?"

Lúc này Thi Hàm mới phản ứng chậm đi.

Chỉ nhớ năm đó mua sách Thi Hàm không có tiền, có một người photo riêng cho cô từng quyển.

Một vài hình ảnh kí ức xoẹt qua trong đầu.

Giác Ngọc nhớ gì đó, tự nhiên kể: "Trước chị họ chị cũng vậy. Lúc đi học có thích một người bạn nam, nhưng không dám nói gì với người ta. Trong lúc quen nhau thì người ta cũng có chút để tâm, nhưng lại không có biểu lộ, cuối cùng kết thúc đại học, người kia cũng có người yêu mới rồi. Chị họ chị suy sụp trong một thời gian dài, sau trở lại bình thường thì va vào một anh người yêu trưởng thành hơn. Nói chung tình yêu đại học cũng không có là gì cả. Dễ yêu, dể cảm mến, dễ thích, nhưng cũng rất dễ quên. Ai cũng có cái duyên số cả, nếu là duyên nợ thì đã đến với nhau. Nhiều người yêu nhau khi yêu ra trường cũng có lấy được nhau đâu. Ra xã hội rồi ai cũng sẽ đều thay đổi cả, lấy được nhau đã thì mới gọi là tình yêu..."

Tự nhiên ánh mắt Giác Ngọc hơi tối lại, suy tư gì đó mới lại tiếp tục kể chuyện. "Ai rồi cũng sẽ quên... sau này em sẽ thấy, đấy chỉ là cảm giác nhất thời tuổi học sinh thôi."

Thi Hàm mắt dán vào giáo trình Mác- Lê nin trong tay mình, nhìn vào nét chữ ngay ngắn viết tay trên đó đến ngơ ngẩn.

Giác Ngọc đã sấy tóc xong, đột nhiên quay ra nói: "Mà cậu ta không để ý thì thôi đi. Em cũng quên đi. Con trai ấy, nếu mà đã thích, thì chẳng để đến bây giờ đâu."

Nói xong lấy túi xách của mình, rút ra 380 tệ tiền mặt ra, đưa thi Hàm: "Đây là hai đêm vừa rồi."

Thi Hàm nhận lấy tiền.

Trước khi vào phòng tắm lại dặn: "Đi làm thì vất rác cho chị."

Tiếng cửa phòng tắm đóng lại.

Thi Hàm đứng ngẩn một mình, mãi lúc sau mới làm nốt thu dọn.

Thi Hàm vội đến chỗ làm, mua được hai cái bánh bao mười tệ.

Ngồi làm chưa được ấm chỗ ngồi, Giai Nghệ đã ghé đến bên tai bảo: "Thi Hàm, cậu đến căng tin công ty mình chưa?"

Thi Hàm hơi kinh ngạc: "Công ty mình có căng tin à?"

"Thật ra không phải." Giai Nghệ cũng khó diễn tả. Cũng không tính là căng tin, chỗ Thi Hàm làm ở dưới tầng năm, gần với phòng của nhóm chiến lược, có một khu phòng trà. Cô chưa từng tới khu đó cả. Giai Nghệ kể: "Ở đó để đặt bánh trà, máy pha cà phê cũng rất hiện đại. Trong tủ lạnh còn bầy rất nhiều sandwich thịt nguội, kèm ít bánh kem.... Cũng có hôm tôi thấy họ để sô cô la... mấy hôm đi mua đồ với chị Châu Anh, lại thấy có vài món khác lạ. Ngồi chờ ăn cũng đến no căng bụng. Cậu biết không, chị Châu Anh nói... chỗ đó dành cho nhân viên chiến lược, vì đêm họ tăng ca. Nhưng nếu đói có thể đến đó lấy đồ. Có một người chuyên phụ trách việc này, nếu hết đồ lại có người mua lấp đầy vào đấy, nên lúc nào cũng không thiếu đồ ăn."

Giai Nghệ ngay từ đầu đối với Thi Hàm đã rất có cảm tình, hai người thực tập cùng nhau, nhưng Giai Nghệ ngay từ đầu đã có hợp đồng riêng. Vừa kết thúc hợp đồng là đã được chính thức làm nhân viên. Chỉ riêng Thi Hàm là hợp tác ngắn hạn, kết thúc có kết quả tốt lại tiếp tục gia hạn. Làm một năm rồi mà vẫn chưa chính thức làm nhân viên. Từ lúc thân thiết, Giai Nghệ biết hoàn cảnh của cô thì càng đối tốt thông cảm. Biết Thi Hàm không có điều kiện thì cũng thường hay giúp đỡ Thi Hàm. Với chuyện này Thi Hàm có chút tự ái riêng.

"Cảm ơn cậu."

Giai Nghệ ghé tai cười: "Có gì đâu mà, chỉ là chia sẽ chỗ có đồ ăn thôi mà."

Quản lí Châu Anh đi vào, tất cả lại quay về công việc.

Hôm nay giải thích về cách sử dụng phần mềm, Châu Anh dùng hai tiếng đồ hồ để hướng dẫn về cách ghi chép thông tin khách hàng.

Thi Hàm đang tập trung thì nghe điện thoại phát tín hiệu, dì Hà thông báo tin đã đưa mẹ đi khám lại, tiền viện phí đã trả xong nhưng tiền mua thuốc thì cần thêm, bác sĩ nhắc lần kế tiếp cần khám tổng thể, nhắc cô chuẩn bị.

Thi Hàm đọc xong thì lại trầm mặc.

Đến hai giờ chiều.

Điện thoại Thi Hàm lại có tín hiệu, trên màn hình một nhóm chat được đặt tên: "Nhóm luận văn cô Bình." đang thảo luận.

[Sinh viên Xx - trưởng nhóm: Các bạn thân mến, đừng quên tối nay chúng ta có buổi gặp cuối cùng với cô giáo hướng dẫn Bình. Cô Bình có nói chúng ta qua nhà cô. Tôi đã đính theo thông tin địa chỉ. Đúng 8h chúng ta tập hợp trước cổng. Ai đến muộn thì tự gặp nha. ]

[Sinh viên C: đã đọc.]

[Sinh viên M: không thành vấn đề.]

Thi Hàm cũng vội trả lời: [Mình biết rồi.]

Còn một người nữa, chưa trả lời.

Phải nửa tiếng đồng hồ sau.

Hạ Vũ: [Ok.]

Nhóm luận văn của Thi Hàm có 5 người, ngoài ba người trên thì chỉ còn cô và Hi Hoa là cùng làm chung bảo vệ luận văn.

Ngày trước khi cô cố ý đăng kí nhóm bảo vệ, Thi Hàm đã cố ý đăng kí muộn để khác với nhóm Hiểu Hiểu, cô không muốn bất đồng nhóm do một số vấn đề.

Chỉ là vẫn không nghĩ có thể bắt gặp Hạ Vũ chung một đội.

Thi Hàm liếc mắt nhìn, trầm ngâm một hồi, cho đến khi Châu Anh gọi cô rời đi.