Chú Dân có vẻ hơi khó xử, cũng bối rối nói: "Thấy con bé tội nghiệp quá. Tôi cũng không nỡ đuổi. Thật tình con gái tôi cũng mới ra tốt nghiệp ra trường, kiếm được công việc không dễ gì, chi phí sinh hoạt cũng tốn kém. Tôi thấy con bé ngày trước đi làm, mỗi ngày đều thấy đứng mua đua hai ổ bánh bao ở quán Tam Ô, đi làm từ sớm tới khuya, nhìn nhớ tới con gái, đặng đau lòng thay. Cô ấy lại chỉ tính ngủ ở lại tới khi tìm thấy chỗ ở, trông cũng thật thà nên tôi mới mềm lòng. Sếp Hàn, đâu ai nỡ bỏ mặc một ai không chỗ nương tựa, tôi chỉ là..."
Hàn Chính Tự khất tay ý muốn nói ông dừng lại, anh hơi đăm chiêu một lúc, hơi ngập ngừng mấy giây mới gượng gạo đưa tay lên vỗ vai ông. Để ông ta không thấy áp lực mà thả lỏng. Anh kêu ông có thể ra về, ông Dân liền cười nhẹ nhõm, cúi đầu chào rồi rời đi.
Thi Hàm bấy giờ mới dám ngồi kể lại chuyện những qua của cô cho Giác Ngọc nghe. Giác Ngọc nghe xong cũng thấy khổ sở, trách một trận: "Em có biết chị lo lắng không biết em ngủ ở chỗ nào, suýt nữa thì gọi Ngôn Diễm rồi. Bấy giờ chị không dám gọi Ngôn Diễm vì sợ chị ấy biết em bỏ đi vì chị và Đàm Bách"
"Chị đừng kể cho Ngôn Diễm." Thi Hàm cũng sợ nhất là Ngôn Diễm biết chuyện. Ngôn Diễm luôn luôn khiến cô cảm giác áp lực nhất, vì cô ấy là người cô mang ơn nhiều nhất, không thể chuyện gì cũng nói được.
Giác Ngọc thì có câu chuyện khác: "Em biết Ngôn Diễm cấm cản chị với Đàm Bách mà..."
Thi Hàm cười xoà, Giác Ngọc lại thở dài: "Thế mấy ngày qua em cứ ở công ty như vậy? Không ai phát hiện à?"
Thi Hàm chợt nhớ tới một người, Hàn Chính Tự nhìn thấy cô cầm vali, nhưng không biết liệu anh có để ý. Thi Hàm lắc đầu: "Chắc là vậy?"
"Vậy không phải hôm nay có người đến, thì em định đóng đinh luôn ở đó?" Giác Ngọc đột ngột nổi nóng.
Thi Hàm không biết giải thích thế nào, qua loa đứng dạy: "Cũng đâu thể ở đó mãi được. Chị, sau này em còn phải kiếm tiền mua nhà."
Thi Hàm cầm lấy vali đồ lên, nghĩ tới chuyện tương lai, nhưng thực tế lại theo đuổi cô. Giác Ngọc kéo cô tỉnh lại: "Đợi đến bao giờ."
Thi Hàm ngẫm nghĩ lại: "Cũng phải đợi kiếm đủ tiền đã."
Có lẽ còn xa lắm, ánh mắt Thi Hàm lại ảm đạm.
Trong phút chốc nét mặt cô đượm buồn rười rượi thu vào mắt Giác Ngọc đang nhìn cô, có lẽ vì thương hại, cũng có lẽ không đành để trong lòng bấy lâu nay lại hỏi: "Thi Hàm, em cứ vậy, không định về thăm mẹ à?"
Ánh mắt Thi Hàm mới đấy ảm đảm, liền thoáng rung động mạnh mẽ, sau đó như sợ phát hiện thì lại trốn tránh đi.
Hàn Chính Tự những ngày này rất bận rộn ở công ty, vì dự án Á Đông đã đi vào hoạt động.
Thi Hàm ở phòng tài vụ thấy nhóm ba người Thư Di, Tú Tuệ và Giai Giai luôn luôn đánh máy không ngơi tay, cô lẳng lặng một bên cũng hơi lạc lõng chênh vênh.
Chẳng biết là do thái độ cô hơi bất ổn mà mấy ngày phòng tài vụ cứ thấy cô mất hồn rồi lơ đễnh mấy lần, vài lời bàn luận trong lúc tụ tập lại nhắm vào cô.
Ngày trước không phải nhóm họ có chuyện gì đều chui vào gầm bàn làm việc của Thi Hàm, nhưng bây giờ nhân vật được nói đến là cô nên giờ đã đổi sang chỗ Giai Nghệ.
Tú Tuệ nhỏ giọng hỏi: "Ở trên đó nói vậy thật à? Sếp Hàn vì Thi Hàm có chuyện đó với nhau?"
Thư Di kể: "Lúc tôi lên đó, chính tên heo sữa Phi Bảo kể, Thi Hàm đi lên đó tìm sếp Hàn, hai người đóng cửa trong phòng, lúc đi ra mặt hai người như vừa có trận cãi lộn. Bình thường làm gì có chuyện gì, từ lúc đi công tác về Thi Hàm cũng liên tục tìm Châu Anh để giải quyết, không phải Châu Anh cũng đi tìm sếp Hàn về việc của Thi Hàm à? Trong này rõ ràng có nội tình."
"Nội tình gì?" Giai Nghệ chưa trải đời còn khó hiểu.
Uyển Ngưng liền gõ đầu cô ấy: "Dĩ nhiên là lúc đi công tác hai người đã phát sinh chuyện khác."
Giai Nghệ ôm đầu nhăn mặt, Thư Di càng ghé sát nói nhỏ: "Tôi còn nghe Thi Hàm bị sếp Hàn bỏ rơi sau khi công tác trở về rồi. Thế nên dự án mới bị ra ngoài. Thi Hàm vì việc đó mới đi lên hỏi sếp."
Tú Tuệ tỏ ra thương hại cảm thán nói: "Ôi trời, Phi Phi đã bị như vậy rồi, mấy em gái văn phòng, đúng là ngây thơ quá mà."
Đúng lúc Thi Hàm vừa hay đi vào văn phòng, không hay biết chuyện gì, chỉ thấy nhóm người họ đang tụ tập thấy cô thì liền tán ra, sau đó toàn là ánh mắt kì quái.
Ngày hôm trước Phi Phi có đến gặp, hỏi cô việc đi công tác như thế nào, tại sao không nghe cô nhắc gì. Thi Hàm không hiểu sao Phi Phi lại quan tâm mình, ngày trước cô ít khi nói chuyện với cô ấy, vì thấy cô ấy hơi đỏng đảnh với kiêu ngạo. Lần này được hỏi, Thi Hàm cũng nói thật: "Đi cũng không có gì, chỉ là sếp hơi khó hiểu."
Phi Phi bỗng dưng trở nên thân thiện: "Khó hiểu ở chỗ nào?"
Thi Hàm từ tốn kể: "Lúc đi cùng thì rất vui, nhưng trở về lại như hai người khác nhau."
Thi Hàm không muốn kể chuyện tế nhị kia ra, dù sao cũng không biết trải nghiệm của hai người có giống nhau không? Phi Phi bỗng nhiên lại kể: "Vậy thì cô không biết rồi, sếp Hàn nổi tiếng công tư phân minh rõ ràng, lúc đi làm cần xã giao quan hệ dĩ nhiên sẽ thoải mái với cô, nhưng khi trở về công ty sẽ vạch rõ quan hệ. Cái đó để tránh cô cảm thấy thoải má qua mặt. Với ai anh ấy cũng như vậy cả, cô không cần cảm thấy kì quặc."
Lúc ấy Thi Hàm mới nghĩ, không lẽ là mình hiểu lầm Hàn Chính Tự hay sao. Cô cứ cho rằng sau sự cố ở thang máy ấy, anh mới trở mặt với cô.
Nếu như vậy có lẽ là cô nghĩ quá xa rồi.
Gác lại ở đó, Thi Hàm cũng không còn cơ hội gặp lại Hàn Chính Tự nữa.
Chỉ mới hôm kia nghe nói anh có cuộc họp lớn với cán bộ cấp trên đến dự, dự án Á Đông khá là lớn, Hàn Chính Tự cứ như bộ máy làm việc xuyên ngày xuyên đêm không có thời gian mà ra gặp gỡ cấp dưới.
Nhưng đúng có một lần Thi Hàm vô tình thấy anh, Hàn Chính Tự đi từ văn phòng chú Tống đi ra, không biết Hàn Chính Tự có thấy cô không, nhưng trước khi gặp mặt Thi Hàm đã cố tình tránh đi rồi.
Cô cũng không biết mình vì sao làm vậy, cứ như cô bị nhột, sau lần nói chuyện với Phi Phi cô có chút mất mặt.
Nhưng lần thứ hai thì không may mắn như thế, Hàn Chính Tự đi ngang qua phòng tài vụ, đúng lúc Thi Hàm đang đứng xin ứng tiền với Châu Anh.
Châu Anh còn đang hỏi cô: "Tại sao lại ứng tiền, em vừa mới nhận tiền đi công tác xong mà, nếu bây giờ ứng, từ giờ tới cuối tháng em lấy gì dùng?"
Hàn Chính Tự đứng ngay ở đằng sau đó, gần như nghe thấy rõ, Thi Hàm còn chẳng quay đầu, chỉ nghe loáng giọng chú Tống hỏi anh: "Sếp Hàn, anh lại đến à?"
Thi Hàm suýt nhảy tim ra ngoài, cô lén lút quay đầu lại, Hàn Chính Tự đã theo chú Tống rời đi rồi.
Buổi hôm đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là vì sắp tới sinh nhật của mẹ cô mà Thi Hàm có ý định mua ít đồ cho mẹ mặc. Nhưng số tiền mới đi công tác một phần cô trả nợ, một phần cô gửi dì Hoàng mua đồ ăn.
Thi Hàm ở cùng Giác Ngọc chẳng tốn là bao nhiêu, tiền phòng không phải trả, ăn uống mỗi ngày cô cũng tiếp kiệm, nói chung có thể dư một khoản. Thi Hàm nghĩ cô có ứng tiền thì cũng vẫn ổn.
Nhưng mà...
Thật ra không hẳn lúc nào cũng thấy ổn.
Cứ như bữa nay cô lại thất thấy nghĩ tới chuyện tiền bạc. Nhìn thấy bạn bè với đồng nghiệp diện đồ đẹp, ăn đồ ngon, không phải cô không biết tủi thân.
Bữa nay cô mới nhìn lại bản thân mình, sao lại nhếch nhác như vậy, bộ đồng phục đi làm cũng đã sắp bạc màu, gương mặt thì tiều tuỵ.
Lần đầu tiên cô mới nhìn lại bản thân mình, nếu không phải tin nhắn của Hiểu Hiểu, có lẽ cô cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy.
[Thi Hàm, báo cậu một tin này. Hâm Dao sáng này mới kể, hình như Hạ Vũ đã có người yêu rồi.]
Vòng kết bạn sáng nay rất nhộn nhịp, kênh webo của Hạ Vũ đột nhiên lại có hình bàn tay nữ đeo vòng trái tim.
Hàn Chính Tự đi ra từ phòng chú Tống, lúc này là giờ trưa, tất cả đã rời công ty đi ăn cơm trưa hết rồi.
Trong phòng tài vụ, lúc Hàn Chính Tự đi ngang qua không thấy có bóng người, nhưng vừa đi được một đoạn, anh bỗng lại nghe thấy tiếng ai khóc thút thít đâu đây.
Hàn Chính Tự dừng chân lại, quay dọc quay ngang tìm người, cuối cùng nhận ra tiếng khóc phát ra từ phòng tài vụ.
Khi anh đi đến trước cửa, mới nhìn rõ được bóng người.
Thi Hàm nhỏ xíu, lọt thỏm giữa góc bàn làm việc, cô ngồi xổm xuống đất, đầu gục giữa hai chân, đôi vai run rẩy, tiếng khóc tuy nhỏ nhưng nghe đến bi thương.
Lần đầu tiên Hàn Chính Tự nhìn vậy mà cũng thấy đau lòng theo, anh cứ bị ám ảnh mãi tiếng khóc ấy mãi không thoát ra được.
Ngồi trong phòng làm việc anh vẫn còn nghĩ tới dáng vẻ của Thi Hàm.
Ban đầu anh cũng có thể suy đoán được, Thi Hàm có hoàn cảnh, nhìn cô tuy nhỏ bé hiểu chuyện như vậy, nhưng lại gai góc cứng đầu hơn ai.
Cô có lẽ trải qua nhiều chuyện trong tuổi thơ, thế nên lên lên chỉ cần chạm nhẹ một chút, liền có thể xù gai.
Hàn Chính Tự chợt nhớ tới lần đó ở thang máy, sau lần động chạm và ánh mắt cô trừng lại.
Rõ ràng là có thể ăn tươi nuốt sống được, vừa phẫn nộ, nhưng lại cũng vừa bi ai.
Cô căm ghét anh, nhưng lại không thể đánh anh. Cô đã phải kìm nén căm phẫn anh đến mức nào, để đến lúc đi lên gặp anh ở văn phòng mới có thể can đảm nói hết những lời như vậy được.
Hàn Chính Tự nghĩ vậy, là chính anh là người gây ra một phần bi ai trong cuộc sống của cô?
Hay là cuộc sống cô khó khăn tới mức nào vậy?