Cuối cùng hôm đó Thi Hàm không đến gặp Hạ Vũ được vì công ty cho tăng ca muộn.
Nói là công ty, thật ra chính là Hàn Chính Tự bắt cô tăng ca muộn. Hàn Chính Tự có lẽ không muốn cô lo chuyện riêng của mình, anh nói luôn là cô phải tăng ca mặc dù cô có nói là có hẹn gặp bạn đi ăn.
Dù sao đây cũng là công việc, nên Thi Hàm không chống đối được, chỉ có thể bất lực nghe lệnh.
Trước khi đến tối, Thi Hàm có gửi chuyển phát nhanh trước thùng thuốc thực phẩm chức năng cho Hạ Vũ tới địa chỉ mà Quang Vân gừi.
Lúc nhắn tin cho Hạ Vũ chắc vẫn đang làm nên chưa thấy trả lời ngay.
Chiều tối, Hạ Vũ có gọi điện lại: "Cậu gửi gì cho tôi à?"
Thi Hàm đứng lấp ló trước cửa phòng họp, lén lút nghe máy: "Đó là tiền Quang Vân gửi tôi mua đồ. Tôi sợ không gặp cậu được nên gửi trước cho cậu."
Hạ Vũ cười: "Cậu gửi đến địa chỉ nhà tôi nên tôi không biết. Không sao? Ở đó có người sống cùng, cậu ta sẽ giúp tôi nhận."
Nhân lúc còn có thể nói chuyện, Thi Hàm vội trình bày: "Hạ Vũ, xin lỗi cậu. Tối nay chúng ta không thể gặp, tôi không đến được, hôm nay phải tăng ca rồi."
Hạ Vũ cũng không giận: "Ừ, không sao cả. Thật ra tôi cũng muốn nói... hôm nay tôi cũng cần tăng ca."
Cả hai không hẹn mà cùng lặng im.
Thi Hàm hơi bối rối nên mở lời thế nào: "Hạ Vũ, thật ra ngày mai tôi cũng phải ở công ty làm. Công ty cần hoàn thành giấy tờ dự án trước, để đảm bảo hoàn tất trước chuyến bay, nên tôi cần ở lại công ty. Tới khi xong việc của đi thẳng ra sân bay rồi. Có lẽ... chúng ta không gặp được."
Mặc dù hơi tiếc nhưng Thi Hàm không làm gì được, lần công tác này cần gấp gáp hoàn thành dự án trước khi về nước triển khai. Thi Hàm cũng không thể để việc riêng tư mà ảnh hưởng công việc được.
Mặc dù... cô cũng rất muốn gặp.
Cũng không phải dễ dàng gì mới qua được nơi này, còn được gặp anh. Đối với Thi Hàm, đó là chuyện khó tin. Thật ra sau khi tốt nghiệp, cô đã cứ ngỡ, có lẽ sau này cứ vậy sẽ không còn được gặp nhau.
Thứ tình cảm ấy trong lòng Thi Hàm cũng tự tay giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Cô trước giờ, chưa bao giờ từng có ý định gì đó với người này.
Đây là lần đầu tiên... Thi Hàm hơi tham lam muốn ở bên cạnh.
Phải nói... nếu là ở Thượng Hải... liệu có khi nào cô chịu gặp anh.
Lại nhớ, đêm qua trước khi chia tay Hạ Vũ có nói: "Tôi ở bên này một mình không có người bạn nào, đến lúc đi đâu lại đi một mình, gặp cậu đúng là rất mừng."
Có một thứ gì đó, chạm nhẹ tới trái tim cô.
Thi Hàm lần đầu tiên, cô có cảm giác muốn được thân thiết như một người bạn thật sự với anh.
Lúc này đây lại phải nói lời thế này, Thi Hàm không biết liệu Hạ Vũ lại có nghĩ cô đang tiếp tục tránh mặt.
Giống như ở Thượng Hải, cứ như có một sợi dây thừng vô hình nào đó, cột chặt chân cô.
Hạ Vũ im lặng khá lâu, làm Thi Hàm cũng nhịn thở.
Mãi một lúc sau anh mới trả lời.
"Đúng là đáng tiếc thật." Hạ Vũ rõ ràng cũng thất vọng, nhưng tính lạc quan giúp anh lấy lại tinh thần rất nhanh: "Không sao, chúng ta chờ tới lần sau."
Thi Hàm thầm nghĩ: liệu có lần sau không, cô còn không biết liệu lần này về còn có được tiếp tục đi công tác với sếp Hàn.
Nhưng vẫn cố suy nghĩ tích cực: "Ừ, để lần sau vậy?"
Có lẽ nhận ra giọng Thi Hàm không quá chắc chắn như vậy, đột nhiên, chợt Hạ Vũ lại hỏi: "Thi Hàm, vậy đêm nay mấy giờ cậu mới rời công ty."
Thi Hàm không nghĩ gì cả, đêm chuyện ra nghĩ ngợi: "Lần trước muộn nhất là hơn 9h, lúc rời công ty cũng đã 10h. Giờ đó các quán ăn đóng cửa hết rồi..."
Chỉ còn đồ ăn nhanh...
Chợt Hạ Vũ lại hỏi cô: "Vậy cậu có muốn đi tàu điện đêm với tôi không?"
Trong giọng anh có vài phần phấn khích, vài phần chờ mong.
Thi Hàm lặng im.
Hạ Vũ lại nói: "Tàu điện đêm sẽ dừng lúc 1h, tới lúc đó chúng ta sẽ về. Cậu tới Sydney lần đầu mà, tôi đưa cậu đi xem."
Thi Hàm hơi động lòng, cô tới Sydney mấy ngày mà chưa được lần nào đi ngắm con phố này, trong lòng thật ra rất tò mò nơi đây.
Mặc dù giờ đó rất muộn, Hàn Chính Tự dặn ngày mai sẽ trả phòng khách sạn sớm để đến công ty, nhưng Thi Hàm cũng không muốn từ chối anh.
"Được." Cô nói, lần này cô quả quyết trả lời: "Khi nào xong việc tôi sẽ gọi."
Nói xong, Thi Hàm cụp máy rất nhanh.
Bên trong Hàn Chính Tự với tổng giám đốc William cũng mới bước ra. Hàn Chính Tự liếc thấy Thi Hàm như vừa lấm lét làm gì, gương mặt còn lộ rõ lo sợ.
Anh không cố ý muốn tra khảo, chờ tổng giám đốc William rời đi mới đi lại vào trong.
Thi Hàm cũng đi theo chân anh đi vào tiếp tục lo công việc.
Hiện tại ở công ty giờ ngoài mấy nhân viên tài vụ, thì còn có cô và anh.
Hàn Chính Tự muốn Thi Hàm làm nốt báo cáo kết quả, hoàn tất trong đêm nay. Thi Hàm tập trung cao độ để làm cho xong.
Trong lúc đồng hồ tích tắc qua lại, Thi Hàm không biết bao nhiêu lần liếc đồng hồ.
Bây giờ đã là 9h đêm, bản báo cáo vẫn còn vài phần nữa mới xong.
Cô hơi sốt suột, lại lo lắng không hoàn tất hết đêm nay được.
Hàn Chính Tự liếc mắt nhìn lại lên tiếng hỏi: "Sao vậy? Vẫn chưa xong à?"
Thi Hàm cố chấn chỉnh bản thân mình lại, chuyên tâm vào công việc.
Cô hít vào: "Sắp xong rồi."
Hàn Chính Tự lại hỏi: "Có chỗ nào khó hiểu thì hỏi?"
Thi Hàm lắc đầu: "Không sao? Cũng sắp xong."
Vừa nói, mắt lại nhìn đồng hồ giữa phòng họp. Hàn Chính Tự để ý cô kì lạ, cả người bất tiện, có cảm giác không tập trung, mặc dù tay gõ bàn phím rất nhanh, nhưng lại không để tâm mỗi chuyện công việc.
Anh ngẫm nghĩ một lúc, mới hỏi: "Mệt rồi à?"
Thi Hàm ngước lên, vừa vặn nghe anh hỏi tiếp: "Muốn về rồi sao?"
Thi Hàm sợ lại bị khiển trách nên vội đáp lại: "Không, tôi sắp xong rồi. Khi nào có kết quả doanh thu, tôi mới tan làm."
Hàn Chính Tự giữ tư thế nhìn cô, không nói gì.
Lúc nói chuyện với cô còn ngồi ngả lưng vào ghế dựa, giờ nghe cô nói xong lại ngồi thẳng lưng, mắt nhìn laptop, tay gõ bàn phím, tiếp tục công việc.
Đúng 9h37.
Thi Hàm như máy tên lửa, hoàn tất xong tất cả số liệu.
Kiểm tra lần cuối không có gì sai sót mới nộp lên.
Hàn Chính Tự đọc sơ qua, thấy không có gì thì bỏ qua, nói cô thu dọn đồ chuẩn bị đi về. Anh ngồi đọc nốt hồ sơ trên máy đợi cô xong sẽ đứng lên.
Thi Hàm lật đật thu đồ, một cách vội vàng sốt ruột.
Hàn Chính Tự mắt vẫn còn dán vào laptop, không để ý cô. Đến lúc đứng lên, gập laptop, cầm áo khoác treo trên ghế chuẩn bị mặc vào, Thi Hàm đột nhiên đứng trước mặt.
Hàn Chính Tự ngước mắt lên, còn tưởng cô giục anh, Thi Hàm mở lời trước anh: "Giám đốc Hàn, hết giờ làm việc rồi. Tôi đi trước nha. Tôi có hẹn với bạn, anh không cần đưa tôi về khách sạn."
Hàn Chính Tự nghe xong nhíu mày, đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi lại ngước lên nghi hoặc hỏi cô: "Hẹn giờ này sao?"
Thi Hàm gật đầu: "Đúng vậy... Vậy... tôi đi trước vậy."
Cô định rời đi, nhưng ngay lúc quay đầu Hàn Chính Tự lại gọi cô: "Từ đã."
Hàn Chính Tự cầm máy laptop đi theo hỏi: "Hẹn ở chỗ nào?"
Thi Hàm trả lời: "Ở nhà ga tàu điện."
Thật ra nó cũng chỉ ngay bên cạnh.
Hàn Chính Tự rút chìa khoá nói: "Tôi đưa cô đến nhà ga tàu điện."
Thi Hàm vội khua tay múa chân nói: "Không cần rắc rối thế. Tôi tự đi được, nhà ga ngay bên cạnh, chạy một lúc là tới rồi."
Hàn Chính Tự đã đi trước một đoạn quay về nói cô: "Biết bây giờ là mấy giờ không? Không biết phương tây cũng có bạo loạn à."
Thi Hàm đứng lại.
Thấy cô còn nghi ngờ, Hàn Chính Tự quanh đi nói tiếp một câu: "Tôi cũng có hẹn với Châu Thanh Di."
Châu Thanh Di không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng hôm nay bình yên chăn ấm nệm êm vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị gọi điện.
Hàn Chính Tự ngồi lên xe vừa thắt dây an toàn vừa nói với anh ta: "Ra đi, tôi chuẩn bị đến đây."
"Ra đâu?" Châu Thanh Di méo mó hỏi anh: "Cậu đang nói chuyện với ai vậy?"
"Với cậu đó. Đi nhanh lên. Tôi ở bán bar Xx gần nhà ga tàu điện đợi."
Nói xong không chờ Châu Thanh Di đáp lại đã vội cúp điện thoại. Châu Thanh Di nhăn nhó một hồi, hơi nghi ngờ nhưng vẫn đứng lên tạm rời chăn ấm nệm êm đi thay đồ.
Thi Hàm thấy Hàn Chính Tự tắt điện thoại thì quay về im lặng.
Hàn Chính Tự nói chở cô ra nhà ga, nhưng có cảm giác cứ như bố áp giải con.
Thi Hàm cảm thấy có chút gì có bất tiện, nhưng cô không biết là gì, cũng không tiện nói.
Hàn Chính Tự vốn là người vẫn xen vào cuộc sống của nhân viên như thế sao?
Cô thấy anh hơi chút thái quá để ý nhân viên. Hay là do cô nhạy cảm thôi, việc sếp quan tâm nhân viên cũng là bình thường mà.
Có thể cô đã suy nghĩ nhiều, lần đầu cùng với sếp đi với công tác nước ngoài, dĩ nhiên anh ta phải để ý cô rồi.
Cũng có thể sợ ảnh hưởng tới công việc công ty.
Thi Hàm cứ suy nghĩ miên man, lúc suy nghĩ xong một đống câu hỏi trên, cũng là lúc tới nhà ga tàu điện.
Hàn Chính Tư trước khi cô xuống xe có dặn: "Tôi sẽ ở đây hai tiếng đồng hồ. Trước 12h, tôi sẽ đến đúng chỗ này. Đừng để tôi đợi."
Thi Hàm còn đang định nói cô có thể tự về không cần phiền anh, ai ngờ Hàn Chính Tự đã giục đóng cửa nhanh.
Ở đó là nơi không được đỗ xe lại.
Thi Hàm vội nhanh chóng đóng cửa, sau đó nhìn chiếc xe Bentley hoà vào màn đêm.