Boss Ẩn Độc Sủng Vợ Yêu

CHƯƠNG 71: BAO CẢ RẠP




“Cái gì?”

Đồng Tuệ Lâm trợn tròn mắt nhìn Mặc Nhất Linh, như đã biết được chuyện gì ghê gớm lắm.

Đồng Tuệ Lâm cũng từng nghe Mặc Nhất Linh nhắc đến chú của anh.

Chú út Mặc Nhất Linh được mệnh danh là thiên tài trò chơi, sở hữu khối tài sản kếch xù – Âu Tử Duy.

Cũng chính là người giàu có thần bí đó.

Nhưng sau khi Mặc Nhất Linh tiến vào giới giải trí, thì chưa từng nói chuyện này ra bên ngoài, nên không ai biết chuyện này.

Hình như bên cạnh Mặc Nhất Linh chỉ có một mình Đồng Tuệ Lâm là biết chuyện này.

Đồng Tuệ Lâm luôn cho rằng Quốc Tế Tinh Hoàng sắp phá sản rồi, tất nhiên bên ngoài cũng đang nghĩ như thế.

Ban đầu sở dĩ cô ký hợp đồng là vì nghĩ đến những lợi ích trong bản hợp đồng, dù sao thì cũng tốt hơn so với việc bay nhảy ở bên ngoài.

Nhưng cô không ngờ Quốc Tế Tinh Hoàng đã bị người giàu có thần bí đó thu mua.

“Nói vậy là chú út tớ thu mua công ty này là vì Tần Nghê Kiệt, tớ không liên lạc với chú út tớ, cũng không biết nguyên nhân cụ thể, cậu nói xem có phải chú út tớ ăn no rửng mỡ không? Tự nhiên lại vì một người phụ nữ mà bỏ ra chín ngàn tỷ!”

Đồng Tuệ Lâm đảo mắt rồi đáp: “Chị Nghê Kiệt rất tốt mà, để chị ấy làm mợ cậu không tốt à?”

“Phi!”

Mặc dù nói vậy nhưng lúc nghe thấy mối quan hệ giữa Tần Nghê Kiệt và chú út Mặc Nhất Linh, hình tượng Tần Nghê Kiệt trong lòng Đồng Tuệ Lâm đã sụp đổ đi một chút.

Mặc Nhất Linh không kể chi tiết về chú út mình cho Đồng Tuệ Lâm, nên trong ấn tượng của cô, chú út anh ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi rồi?

Mà năm nay Tần Nghê Kiệt chỉ mới hai mươi lăm.

Mặc dù thời nay các nữ ngôi sao cưới người giàu có lớn hơn mười mấy tuổi cũng không hiếm thấy.

“Có khi nào chú út cậu thu mua Tinh Hoàng có liên quan đến cậu không?”

“Chẳng phải hợp đồng của tớ sắp kết thúc rồi à? Ba tớ vừa nghe nói chú út tớ thu mua Tinh Hoàng, đã không cho tớ ký hợp đồng với Quốc Tế Nghệ Tân, bảo tớ phải ký với Tinh Hoàng.”

“Hả?”

“Cậu cũng biết rồi đó, từ nhỏ người tớ sợ nhất là chú út tớ, chú ấy là một đại ma vương! Đại ác ma! Nếu tớ ký hợp đồng với Tinh Hoàng, liệu tớ có còn đường sống không?”

Đồng Tuệ Lâm mỉm cười.

Từ nhỏ Mặc Nhất Linh đã là một ma vương, sau khi tiến vào giới giải trí, vẫn luôn mang hình tượng phóng túng ngang ngạnh, không sợ trời không sợ đất, không ngờ anh cũng biết sợ.

Nhưng cô vẫn im lặng, vì lúc này cô đã là nghệ sĩ ký hợp đồng với Quốc Tế Tinh Hoàng rồi.

“Cậu còn cười nữa, cậu mau nghĩ cách giúp tớ đi!”

“Tớ có thể nghĩ ra cách gì để giúp cậu chứ? Hay là cậu lén đi ký hợp đồng với Quốc Tế Nghệ Tân đi?”

Mặc Nhất Linh biết rõ, Đồng Tuệ Lâm thật sự không giúp gì được.

Mặc Nhất Linh vỗ vai Đồng Tuệ Lâm nói: “Tuệ Lâm, đi thôi, chúng ta tới phòng tớ chơi game đi!”

Đồng Tuệ Lâm vừa nghe thấy hai từ “chơi game” đã ngáp ngay.

“Hôm nay tớ buồn ngủ rồi, cậu đổi ngày khác.”

“Không được đổi ngày khác, mà phải là hôm nay! Hôm nay tớ cố ý tới đây để nâng đỡ cậu, bất kể thế nào cậu cũng phải khen thưởng cho tớ chứ? Tớ nói cho cậu biết, tớ đã giúp cậu nuôi dưỡng một cấp bậc rất cao, chúng ta có thể thành thân ngay tức khắc!”

Đồng Tuệ Lâm nhíu chặt mày.

Cô thật sự không hiểu, tại sao một người đàn ông lại thích kết hôn với người khác trong thế giới game hư cấu đến thế?

Người thiết kế ra game này cũng thật bệnh hoạn!

Cô luôn không thích chơi game, nhưng Mặc Nhất Linh lại rất thích, còn thường xuyên kéo cô cùng chơi.

Anh vừa chơi vừa chửi cô là đồng đội heo!

Sau đó, Mặc Nhất Linh chê cô thăng cấp quá chậm, nên một mình chơi hai nick, rồi cùng thăng cấp.

Đồng Tuệ Lâm ngáp mấy cái liên tiếp.

“Tớ thật sự rất buồn ngủ, hai ngày nay tớ thật sự bận muốn chết, cậu tha cho tớ đi, coi như tớ cầu xin cậu đấy.”

Mặc Nhất Linh rất mất hứng nói: “Được rồi, tớ tạm tha cho cậu một mạng, vậy tớ về đây.”

Mặc Nhất Linh vừa nói vừa xoa đầu Đồng Tuệ Lâm, cố ý làm rối tóc cô, rồi mới luyến tiếc rời đi.

Lúc anh đi tới cửa phòng mình thì nhìn thấy Đồng Vân Thường và trợ lý của cô ta đang đứng trước cửa.

“Đàn anh, đã muộn thế này rồi, anh còn đi đâu vậy?”

“What? Cô gọi tôi là gì?” Mặc Nhất Linh nghi ngờ mình nghe lầm.

“Là đàn anh! Giờ em đã ký hợp đồng với Quốc Tế Nghệ Tân rồi, đàn anh ký sớm hơn em, tất nhiên phải là đàn anh của em rồi.”

Mặc Nhất Linh chỉ cảm thấy buồn nôn, nên quẹt thẻ đi thẳng vào phòng mình, lúc Đồng Vân Thường đang định đi vào thì cửa phòng đóng sầm lại.

Suýt đập vào mặt cô!

“Anh ta bị gì vậy? Thật mất lịch sự!” Hoàng Kha tức giận bất bình.

Nhưng Đồng Vân Thường lại khá bình tĩnh: “Cô đừng nói nữa, chúng ta về thôi.”

“Chị Vân Thường, chị là bà chủ tương lai ở đây, anh ta đối xử với chị như vậy thật quá đáng!”

“Tất nhiên anh ta có tư cách để quá đáng, huống hồ hợp đồng của anh ta cũng sắp hết hạn rồi, đến lúc đó chưa chắc gì anh ta đã ký tiếp, nếu có thể lôi kéo được anh ta, tôi sẽ bớt rất nhiều thời gian, nên chúng ta cứ từ từ mà đi.”

Đồng Vân Thường lặng lẽ siết chặt nắm đấm.

Nếu không phải cô có chuyện phải cầu cạnh anh, thì còn lâu cô mới ăn nói khép nép như thế!

Trong một căn phòng khác, Tần Nghê Kiệt cũng đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hạ Tây vẫn đang ở trạng thái phấn khích, năm nay cô chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tất nhiên rất thích ngắm trai đẹp rồi.

Hôm nay quả thật sự xuất hiện của Mặc Nhất Linh đã làm tim cô đập nhanh.

“Nhất Linh nhà chúng ta không hổ là người tràn đầy hooc-môn, tối nay chỉ cần liếc mắt một cái đã mất ngủ rồi.”

Tần Nghê Kiệt mỉm cười không nói gì.

Hà Tây nhất thời đổi giọng: “Không đúng, phải nói là Nhất Linh nhà chị Nghê Kiệt mới đúng.”

“Em đừng nói bậy.”

“Sao em lại nói bậy chứ? Nếu chị Nghê Kiệt và tổng giám đốc Âu ở bên nhau, vậy thì chị là mợ của Nhất Linh rồi! Hơn nữa em cảm thấy tổng giám đốc Âu ngày càng quan tâm chị, anh ấy không thể nâng đỡ chị, nên cử cháu trai mình tới đây, chuyện này quả thật phải khen ngợi anh ấy!”

Tần Nghê Kiệt cúi đầu mỉm cười.

Mặc dù hôm đó ở Milo Ánh Dương, thái độ Âu Từ Duy rất lạnh nhạt, nhưng hôm nay khi thấy Mặc Nhất Linh xuất hiện, cô đã hiểu rõ mọi chuyện.

Âu Tử Duy chỉ là trong nóng ngoài lạnh thôi.

Anh vẫn rất quan tâm đến cô.

Nghĩ đến đây, trên mặt Tần Nghê Kiệt lại nở nụ cười hạnh phúc.

...

Sáng sớm hôm sau, Mặc Nhất Linh vốn định cùng Đồng Tuệ Lâm quay về thành phố Z, nhưng cô đã cùng người quản lý của mình quay về trước rồi.

Vừa đặt chân xuống thành phố Z, Đồng Tuệ Lâm đã về thẳng chỗ của Đồng Tuệ Tĩnh.

Đồng Tuệ Lâm cảm thấy rất áy náy, khi không ở bên Đồng Tuệ Tĩnh lúc thằng bé thi đại học.

Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Đồng Tuệ Tĩnh đang ngồi trên sofa xem TV: “Chị, chị về rồi à?”

“Ừm, sao thế? Em thi được không?”

Mặc dù chính Đồng Tuệ Lâm cũng không thích bị người khác hỏi chuyện thi thế nào, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi một câu.

Đồng Tuệ Tĩnh nhún vai đáp: “Em cảm thấy có lẽ sẽ ổn thôi.”

Đồng Tuệ Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, đúng rồi, tối qua...”

“Tối qua em và anh rể cùng đi xem phim, xem phim xong thì anh ấy đưa em về.”

“Ừm.”

“Anh rể còn nói, đợi khi nào phim chị chiếu, anh ấy sẽ bao cả rạp.” Rõ ràng Đồng Tuệ Tĩnh rất phấn khích.

Lúc nói, điện thoại Đồng Tuệ Lâm bỗng nhận được một tin nhắn.

“Tuệ Lâm, đợi khi nào phim cậu chiếu, chắc chắn tớ sẽ bao cả rạp. Cậu có vui mừng không? Có cảm thấy ngạc nhiên không? Như vậy đã đủ thành ý chưa?”