Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 130




Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi từ Chiêu Hoa Điện đến đây, mà tóc mai tán loạn của Đức Phi đã đổ mồ hôi, chảy dọc xuống theo gương mặt, cuốn đi máu me trên mặt để lộ ra từng đường màu trắng. Bởi vì cung nhân trong điện đều bị áp giải đến Bạo Thất, nên Chiêu Hoa Điện trở thành một nhà giam như lãnh cung vậy, không ai săn sóc trông nom, lại thêm cơn đau từ cổ trùng cứ thỉnh thoảng lại phát tác, bà ta còn dơ hơn cả ngày bị bắt, nhìn giống như là ăn mày vậy.

Vừa bị bắt lên điện, tay bốn tên Cấm Vệ Quân kia liền dùng sức, chân Đức Phi mềm xuống, quỳ xuống một tiếng nặng nề rồi lại bị kéo cho đứng lên nửa người.

Vệ Tranh vẫn quỳ ở bên cạnh thấy thế, cơ bắp cả người bắt giác căng lên, hai gò má căng đến mức chỗ răng hàm có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Mẫu phi của hắn sinh ra cao quý, từ nhỏ đến lớn có bao giờ phải chịu qua sự sỉ nhục như vậy đâu chứ.


"Phù Huệ Nhu, ngươi có biết người này?" Mắt Hoàng đế hơi khép hờ, chỉ vào Miêu Tiên Nhi dáng vẻ đáng sợ mà nói.

Phù Huệ Nhu là tên của Đức Phi, đã nhiều năm rồi chưa có ai gọi bà ta như thế, nên Đức Phi hơi ngây ra một lát rồi mới nhìn về phía Miêu Tiên Nhi đang co lại thành một cục, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng đế mà cười ngây ngốc, như là điên dại mà chẳng nói gì cả.

Thần sắc Cao Chính Viễn lạnh lùng, trong ánh mắt có nỗi hận thấu xương, sau khi hai mắt nhìn nhau với Tôn thần y thì ông mới lặng lẽ gật gật đầu.

Tay Tôn thần y cầm kim châm dài, vén áo bào ngồi xuống trước mặt Miêu Tiên Nhi, sau đó dùng kim châm nhắm thẳng vào vùng bụng của Miêu Tiên Nhi mà đâm với tốc độ nhanh như chớp.

Cây kim châm dài xé rách da thịt, so với nỗi đau khi bị cổ trùng cắn xé không là gì cả, Miêu Tiên Nhi chỉ hơi run lên một chút, cũng không có phản ứng gì khác, nhưng mà Đức Phi thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong miệng hét lên một tiếng, tay chân bị xích sắt trói lại co giật liên hồi.


Hốc mắt Nhị Hoàng tử đỏ kè mà ngẩng lên, nghiêm giọng nói: "Cao đại nhân! Các người là như vậy có phải là quá đáng lắm rồi hay không?"

Cao Chính Viễn lạnh lùng liếc Đức Phi một cái, giống như là không nghe thấy gì cả, không nhanh không chậm mà nói: "Quá đáng? Nhị Hoàng tử là đang nói hai cha con thần không nên đối xử như vậy với Miêu Tiên Nhi sao? Ngài yên tâm, châm kia không có đâm chết bà ta được đâu, chẳng qua chỉ là đâm trúng con cổ trùng trong người bà ta mà thôi."

Vừa nói, Tôn thần y vừa cầm kim châm xoay mấy vòng, Đức Phi đau đớn kêu càng lớn tiếng hơn, sức lực vẫy vùng lớn đến nỗi thị vệ xém chút là không giữ được.

Cao Chính Viễn rõ ràng là cố ý, mà hắn ta lại chỉ có thể giương mắt mà nhìn, Vệ Tranh giận dữ nhìn qua, lồng ngực lên xuống phập phồng, hận không thể xông qua băm thây chém thịt hai người.


"Lúc nãy chẳng phải Nhị ca nói là, người này không thể nào là Lương Hạ sao? Chẳng qua chỉ là đâm bà ta một cái, huynh liền xót đến mức này sao? Lẽ nào, khẩu vị của Nhị ca lại đặc biệt như thế, vậy mà lại nhìn trúng bà già này?" Tam Hoàng tử Vệ Việm cà lơ phất phơ mà nhìn hắn ta, trên mặt lộ ra sự ghét bỏ và giọng điệu cực kì châm biếm.

Những lời nói không hợp hoàn cảnh như vậy, có lẽ cũng chỉ có mỗi Tam Hoàng tử là nói được.

Nhị Hoàng tử lặng lẽ liếc Hoàng đế một cái, thấy ông chỉ giận dữ mà nhìn Đức Phi chứ không hề để ý đến, ánh mắt hắn ta như dao chém về phía Vệ Viêm: "Tam đệ cẩn trọng lời nói."

Vệ Viêm còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt Thục Phi liếc qua, sau khi chu chu môi thì cũng không biết là cố ý hay là như thế nào, lớn tiếng làu bàu: "Đức Phi đâm Đại Hoàng tử nhiều lần như thế, mấy cái này có là gì chứ..."
"Phù Huệ Nhu, trẫm hỏi ngươi một lần nữa, những chuyện này có phải do ngươi làm không?" Khe rãnh giữa hai đầu mày của Hoàng đế càng sâu hơn, trong mắt dường như có lửa ngầm đang bùng cháy.

Tôn thần y dừng tay đúng lúc, Đức Phi đã đau đến mức ói máu ra, bà ta tự biết là giả điên giả khùng không thành, trong tình huống đã mất đi thế lực thì không còn gì để chống chế, nhưng rốt cuộc bà ta vẫn muốn tranh giành chút gì đó cho Vệ Tranh, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Hoàng thượng có còn nhớ những lời mà ngài đã nói ngày thần thiếp nhập cung,..."

Hoàng đế sao mà không biết được ý của bà ta, hừ lạnh một tiếng, ngắt lời một cách nặng nề: "Trẫm chỉ hỏi ngươi, phải hay là không?"

Như vậy là, một chút xíu hi vọng cũng không cho bà ta! Bà ta tự biết nhà Đế Vương sinh ra vốn dĩ đã bạc tình, nhưng là lại không ngờ tuyệt tình đến mức như thế này.
Đức Phi nhìn Vệ Tranh đang quỳ một mình trên mặt đất, trong mắt đầy sự bi ai: "Phải! Tất cả đều là do một mình thần thiếp làm!"

Hoàng đế giận quá bật cười, sắc mặt gần như là vặn vẹo, giọng nói cũng giống như là tảng băng trôi rơi vào trong ao nước lạnh mùa đông: "Được...Được lắm. Ác độc như thế nếu như không trừng trị nghiêm, sao trẫm có thể gánh vác nổi với những người đã bị ngươi hại chứ!"

Đức Phi giống như là không nghe thấy gì cả mà tự mình mở miệng: "Ha ha... Ngài cho là ngài thật sự yêu Hoàng hậu sao?"

Hoàng đế hơi ngây người ra, Đức Phi đã nhanh chóng hét lên: "Không, người mà ngài yêu trước giờ chỉ có chính bản thân ngài thôi! Ngài là người cao quý nhất trong thiên hạ này, có thứ gì mà ngài không có được một cách dễ dàng chứ, ngoại trừ Cao Nhã. Cái cảm giác muốn chinh phục một cách khẩn thiết như thế bị ngài tưởng nhầm thành tình yêu, nhưng mà ngài không hiểu, tình yêu là gì.
Đúng vậy, Hoàng hậu nói không sai, vàng bạc châu báu quá mức thô tục, nhưng ngài trừ những thứ này ra thì chẳng cho nàng ta được gì cả. Ngài không cam tâm, lại tự mình cảm thấy xấu hổ, cho nên ngài không dám nhìn Vệ Chiêu, cho nên ngài sai người đi ám sát Cao Lê!

Trong mắt Hoàng thượng chỉ có Hoàng hậu, ngài có biết thần thiếp mới là người yêu ngài nhất, là Hoàng thượng cho thiếp cơ hội, là ngài dạy cho thiếp! Người hại chết Cao Nhã là ngài, không phải thiếp!"

Lời nói vang vọng trong tòa điện vắng lặng, tất cả triều thần hận không thể che tai lại, tiếng hét bất chấp mọi thứ này của Đức Phi, là muốn chọc giận Hoàng đế rồi khiến cho mọi người chết chung hay sao!

Lửa giận của Hoàng đế xông thẳng vào tim, một ngụm máu bầm chặn lại trong cuống họng, thở hồng hộc mãi cũng không nói được một lời.
Cao Chính Viễn nhìn Tôn thần y một cái, đau lòng mà nhắm nhắm mắt.

Còn Tống Thời Cẩn thì lại không có biểu cảm gì, trong lòng không một gợn sóng, những lời này của Đức Phi tuy là thật, nhưng mục đích chẳng qua cũng chỉ là muốn đi lại nước cờ cũ, khiến cho lòng Hoàng đế sinh ra khúc mắc, dù sao chí hướng của hắn cũng không ở đó, cho nên tùy bà ta muốn làm gì thì làm.

Ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng qua cửa lớn Kim Loan Điện không hề thay đổi, chồng chất lên nhau như là chặn hết không khí ở bên ngoài, bầu không khí trong điện gần như là bị đóng băng lại, mang theo hơi lạnh xuyên qua xương cốt.

"Nếu như Hoàng thượng muốn gϊếŧ ta, thì sao ta có thể sống đến ngày hôm nay chứ." Tôn thần y lầm bầm một câu, giống như là có ngọn gió thổi qua thổi tan đi lớp khiên bằng băng được dựng lên: "Ngươi không cần phải lấy Tiên Hoàng hậu ra để nói."
Cao Lê phủ nhận như vậy, đúng lúc đưa bậc thang cho Hoàng đế, những lời của Đức Phi chẳng qua chỉ là suy đoán và vọng tưởng mà thôi.

"Chết đến nơi còn không biết hối cải." Mặt Hoàng đế vô cùng giận dữ, lại lờ mờ có chút lo sợ không yên và bi thương, hơi thở gấp gáp không thể nhẫn nhịn được nữa: "Người như ngươi không xứng làm người, đáng lý phải bị người đời thóa mạ! Cao Lê, trẫm cho ngươi đích thân hành hình, trả hết tất cả tội ác mà Phù Thị phạm phải lên người ả, đợi cho trả đủ rồi mới xử cực hình!"

Đức Phi cười ha ha hai tiếng đầy kì lạ, từ khi hạ độc gϊếŧ chết Cao Nhã, bà ta đã chuẩn bị tinh thần chết không toàn thây rồi, chẳng qua là không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy.

Cho dù là Vệ Tranh có ác độc đến mức nào, nghe thấy những lời này cũng thấp giọng gọi một tiếng: "Phụ hoàng..."
Hoàng đế nghiêng người qua, bước đến trước mặt hắn ta: "Sao? Con cũng cảm thấy trẫm phạt nặng quá, muốn cầu xin thay cho Phù Thị?"

Đức Phi không nói gì cả, nhìn chằm chằm Vệ Tranh như là muốn khắc sâu gương mặt hắn ta vào trong tim, lúc lắc đầu thị giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống cổ áo, bà ta há há miệng, gọi không thành tiếng: "Thanh Nghiên... Thanh Nghiên..."

Vệ Tranh chầm chậm cúi đầu xuống, khom người khấu một tiếng rõ vang: "Nhi thần không có lời nào khác, chỉ cầu xin phụ hoàng giáng tội nhi thần, nhi thần nhất định ngày ngày ăn chay niệm Phật, chuộc lại tội của mẫu phi."

Mãi cho đến khi Đức Phi bị thị vệ kéo đi một cách thô lỗ, Vệ Tranh cũng không có ngẩng đầu lên, đôi vai hơi run rẩy không biết là đang bi ai thay cho Đức Phi, hay là lo lắng cho chính hắn ta.

"Con thật sự nghĩ như thế?" Giọng điệu của Hoàng đế âm u khó mà biết được: "Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm trả lời."
Vệ Tranh nhắm nhắm mắt, chầm chậm ngẩng đầu lên: "Nhi thần biết mẫu phi tội nghiệt sâu nặng, không dám cầu xin dùm bà."

Đột nhiên mặt của Hoàng đế trầm xuống, đứa con trai này của ông đúng là vì quyền thế có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, hôm nay là Đức Phi, sau này nếu như vì ngôi vua, e là đến bản thân ông hắn ta cũng có thể xuống tay được.

Cố Hoài Du lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn rõ ràng, Vệ Tranh khá là ngoan ngoãn, hiện nay hắn đã bị cột lên đầu ngọn lửa, bất kể trả lời như thế nào, Hoàng đế cũng sẽ không vừa lòng, con đường sống duy nhất của hắn ta, chỉ có thể buông bỏ nhiều thứ hơn mà thôi.

Mọi chuyện hôm nay hắn ta đều không tránh khỏi liên quan, lúc thẩm vấn đến đây hắn ta cũng không thể phủi sạch quan hệ, nếu như hắn ta không mở miệng cầu xin, Hoàng đế đồng loạt xử tội, e là còn nặng hơn bây giờ.
Nếu như là ăn chay niệm Phật, thì chỉ có hai con đường hoặc là tông miếu hoặc là cấm túc mà thôi, hoặc là, tội mưu loạn hiện nay đã bị Phù Lan gánh lấy, không có chứng cứ xác thực đã vội chém gϊếŧ, truyền ra ngoài ngược lại sẽ giành được hai chữ đáng thương cho Vệ Tranh, e là nếu như khiến cho lòng dân rối loạn, triều đình không vững.

Nhìn thấy triều thần im phăng phắc sắc mặt hoảng sợ trong điện, Hoàng đế thở một hơi thật dài, "Theo như lời con nói, từ ngày hôm nay, Nhị Hoàng tử Vệ Tranh đóng cửa suy ngẫm, không triệu kiến thì không được ra khỏi phủ, không cho phép bất kì ai thăm hỏi. Nếu như con muốn chuộc tội thay cho người đàn bà ác độc kia, vậy thì khi nào chuộc hết tội hãy ra ngoài!"

Vệ Tranh nhìn chằm chằm hơi thở nóng rực mà chính mình thở ra dưới sàn đá, vẫn còn chút dư âm: "Tạ ân điển của phụ hoàng."
"Cao ái khanh, Tống ái khanh đi theo trẫm một chuyến." Nói xong, liền rời Kim Loan Điện trước tiên. Hoàng hậu đi sát theo sau, sờ sờ dấu bấm để lại trong lòng bàn tay, không nói tiếng nào mà để cho ma ma bên cạnh dìu đi.

Bên cạnh có tiếng hít ngược nhỏ như muỗi, nhưng Cố Hoài Du không để ý đến, nàng nhìn Tống Thời Cẩn, trong lòng có chút lo lắng, rõ ràng là Hoàng đế muốn nhận hắn về Hoàng gia, như vậy thì sau này...

Dường như phát giác ra điều gì, Tống Thời Cẩn quay đầu lại nhìn Cố Hoài Du, cười cười với nàng, dùng khẩu hình nói: "Nàng yên tâm."

Trái tim đang đập liên hồi của Cố Hoài Du nháy mắt liền yên tĩnh lại, không có gì khác, nàng tin hắn.

Hơi lạnh trong điện cũng được rút đi bởi sự rời đi của mấy người họ, nhiệt độ nóng bức bên ngoài ào vào, bách quan dần dần thở hắt ra một hơi, lúc này họ mới ngẩng đầu lên Nhị Hoàng tử đang quỳ bên dưới, rồi lại nhìn bóng lưng rời đi của Tống Thời Cẩn và Cao Chính Viễn, mỗi người suy nghĩ một nẻo, sau đó sóng ngầm dần dâng lên.
......

Hôm sau, Hình bộ Thượng thư liền chủ bút, tố cáo hết tội trạng của Phù gia, công bố từng tội một với người đời.

Bè cánh của Phù gia hoặc là bị xét nhà hoặc là bị lưu đày đến nơi lạnh lẽo cực khổ, Nhị Hoàng tử nhìn như có vẻ là chịu liên lụy nhẹ nhất, chỉ cấm túc thôi, nhưng mà một câu nói chuộc hết tội nghiệt xong mới được ra khỏi phủ, gần như đồng nghĩa với việc phán án tử hình cho hắn ta, muốn vào triều lần nữa, e là chuyện không thể rồi.

Lúc Phù Lan bị hành hình, bách quan đứng quan sát. Sau khi có phán quyết, ông ta dường như là nháy mắt già đi thêm cả chục tuổi, tóc mai hai bên lấm tấm bạc, sau khi được Cấm Vệ mở khóa xích hai chân, thì lần lượt cố định tứ chi lên năm con ngựa, khoảnh khắc thân thể bị phanh thây, có nghĩa là một gia tộc thế gia bắt đầu điêu tàn từ đây.
Cửa Ngọ Môn mỗi ngày đều có người bị đưa ra chém đầu, máu trên đài hành hình từng lớp từng lớp đắp lên nhau chưa bao giờ khô cả, ánh mắt chiếu gay gắt, cách ngày lại bắt đầu tỏa mùi hôi thối.

Trong kinh gió tanh mưa máu, Hoàng đế nhổ sạch tận rễ Phù gia với tốc độ sấm chớp, sau đó đích thân viết chiếu thư, công khai thân phận của Tống Thời Cẩn, gây nên một trận ồn ào, nhất thời lấn át hết chuyện của Phù gia và Đức Phi.

Theo đó Cố Hoài Du cũng trở thành nhân vật nóng bỏng tay, ai có thể ngờ được, nàng vừa chuyển mình liền biến thành Hoàng tử Phi tương lai, hơn nữa còn là do Hoàng đế đích thân ban hôn nữa chứ.