[Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Truy Tìm

[Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Truy Tìm - Chương 5




Quả nhiên âm điệu Awill trầm xuống hẳn một quãng tám, ngữ tốc lại trở nên dồn dập hơn.



“Andrew Pastel, người Đan Mạch, quốc tịch Anh, là phần tử tội phạm buôn lậu kim cương và rửa tiền khét tiếng nhất châu Âu, bắt đầu từ năm ngoái đã giao du với cả thị trường vũ khí ngầm, trong ghi chép có ghi gã ta là tội phạm bị truy nã toàn cầu hạng mười hai, bị tổ chức Interpol coi là nhân vật nguy hiểm bậc một… Chưa hết, gã ta còn là một trong những đối tượng chính yếu của sĩ quan cảnh sát Diệp. Theo hồ sơ công tác của anh, đây là kỳ nghỉ dài hạn duy nhất trong vòng vài năm nay anh có, mà anh lại lựa chọn tận hưởng kỳ nghỉ cùng… Andrew Pastel.”



Bên khóe miệng vẽ ra một ý cười, anh điềm nhiên nói hộ, “Có nghĩa, khoa I đã kết luận, tôi là gián điệp của Andrew Pastel cài vào tổ chức Interpol?”



“Không!” Awill xoáy chòng chọc vào mắt anh, “Chúng tôi có lý do để tin rằng kẻ đã chụp ảnh uy hiếp anh đích thực là Andrew Pastel, và sau khi bị gã công kích, anh đã phải dùng thân phận sĩ quan cấp cao của mình… vu cáo cho cảnh sát Lâm Long, xúi giục Tom Cook – trợ lý của anh – làm nhân chứng ngụy tạo, nhằm tự bảo vệ mình.”



Anh bất thình lình đập tay xuống bàn rồi đẩy ghế đứng dậy, “Xin lỗi, hôm nay tôi bận quá, chỉ có thể phối hợp với khoa I đến đây thôi.”



Awill chùng giọng đe, “Sĩ quan cảnh sát Diệp, chúng tôi hy vọng anh nên phối hợp đàng hoàng, nếu không chúng tôi sẽ xin lệnh điều tra anh ngay, tới lúc đó, anh chỉ có thể thụ động…”



Ngón tay thon dài của anh nâng lên gỡ cúc áo cao nhất, thế rồi đột ngột không hề báo trước, anh chụp lấy chiếc gạt tàn nằm trên mặt bàn và ném thẳng nó về phía tấm gương, chiếc gương lập tức loang choang nứt thành vô số rãnh rạn, song kỳ lạ thay, không có một mảnh vỡ nào rớt xuống.



Awill giật nảy, cầm ngay khẩu súng chĩa vào anh, “Sĩ quan cảnh sát Diệp, đề nghị anh kiềm chế!”



Anh chỉ cười nhẹ tênh, “Đừng căng thẳng thế chứ, tôi đang gửi lời chào đến Boss cũ các anh để cảm ơn lòng ưu ái lâu nay hắn dành cho tôi thôi. Còn chuyện phối hợp, bao giờ anh xin được lệnh điều tra tôi thì hẵng lại đến tìm tôi nhé!”



Hết lời, anh mở thẳng cửa bỏ đi, những người khoa I đứng lộn nhộn ở hành lang cũng chỉ buộc lòng trơ mắt nhìn anh đi khỏi.



Xuống lầu, ngồi vào xe, nguyên một đường về anh gần như lái hết tốc lực để phóng đến bãi đỗ dưới văn phòng mình.



Tắt động cơ, anh tựa lưng vào ghế, nhắm nghiền mắt. Vẫn biết vụ án của Geoffrey đã không thể chần chờ thêm một phút nào nữa, thế nên tổng bộ đã tức khắc tiến hành bước tiếp theo, thời điểm hiện tại, mọi phân bộ Interpol có lẽ đã nhận được chỉ lệnh hủy bỏ lệnh truy nã cha con Lâm Long rồi.



Cha con Lâm Long oan uổng ra sao thì chính Godern Lâm cũng đích thân xin từ chức sau đó, nghĩa là sẽ không tồn tại lời ra tiếng vào rằng ông ta chạy án cho việc con trai mình bắt cóc một vị sĩ quan cảnh sát khác.



Ngay sau khi tổng bộ đưa ra chỉ lệnh, toàn bộ nhân viên làm việc đều tự nhận được thông báo quan trọng này qua đường dây bưu điện riêng.



Anh chắc mẩm hiện thời văn phòng chắc chắn giống như nồi nước đang sôi ùng ục, các đường dây nóng tới tấp những âm thanh như sắp nổ tung tới nơi bởi tin tức đáng sợ này.



Đủ loại suy đoán, phỏng chừng tại mail, tại mọi thông tấn liên lạc, tại điện thoại, râm ran truyền đi.



Diệp Vũ Chân, Diệp Vũ Chân. Dù anh đang ngồi trong xe dưới tòa nhà cũng có thể nghe rành mạch ba con chữ ấy đang không ngừng thốt ra từ đủ cái mồm của đủ dạng người khắp toàn thế giới.



Anh từng là một người bị hại, và giờ tên tội phạm đã được chứng minh trong sạch, vậy vai vế nạn nhân của anh sẽ biến thành kiểu gì?



Anh nhắm chặt mắt, ngón tay gắt gao giữ vô lăng, cố ép bản thân trấn định. Tiếp sau đây anh sẽ phải đối mặt với ánh mắt toàn thể, đâu chỉ riêng người của khoa I nữa, anh phải đảm bảo mình đủ định lực để hoàn thành vở diễn, vở diễn đổi trắng thay đen này.



Mở bừng mắt, mở cửa xe, dứt khoát đi lên văn phòng.



Theo hai cánh cửa thang máy hé mở, sắc mặt mọi người trong văn phòng đều như rất bình tĩnh. Nếu không phải vẫn còn lộ thằng Tom mặt đỏ gay gay tới tận mang tai, vẻ cáu giận trên mặt không cách chi át đi được, anh thật đã lầm tưởng tổng bộ chưa phát chỉ lệnh ra nữa.



Chờ anh đi vào, Linda phân vân mãi mới gọi, “Boss à, tối nay tổng bộ tổ chức Working Party, cho vời các đồng nghiệp ở châu Âu… Chúng em, nghe nói là… để làm minh bạch vài hiểu nhầm.”



Tay anh bấy giờ đã đặt lên cửa phòng mình, Linda cố nói nốt đoạn sau như thể không có chủ đích, “Thư mời do khoa I gửi, nếu Boss không thoải mái thì đừng đi… Chúng em sẽ chuyển lời, chuyện thường tình thôi mà.”



Anh xoay người lại tiến tới chỗ cô, rút cây bút cô đặt trên bàn và từ tốn ký tên mình vào tờ giấy ngay trước mặt cô, hững hờ nói, “Sao lại không đi? Một buổi tối vui như này?” Đoạn, quay trở về văn phòng mình.



Cánh cửa phòng anh vừa đóng, các đồng nghiệp có mặt bên ngoài đều như hồi sinh.



Một đồng nghiệp đứng cạnh Linda sợ hãi dòm qua số giấy tờ trong tay cô nàng, “Boss ký thật mới sợ…”



“Trông Boss lạ quá!”



“Anh ấy thản nhiên như thế làm người ta hãi hồn chết được!”



“Anh chị em đoán xem liệu có phải giống trên phim… Có ẩn tình gì đó sau vụ này không!”



“Thôi ngay cho tôi nhờ!” Tom vẫn nín nhịn suốt, đến giờ mới bùng nổ, “Tôi là nhân chứng đây nè! Lâm Long thực sự đã bắt cóc Boss, nhốt anh ấy dưới lòng đất đó!”



“Suỵt, suỵt, be bé cái mồm thôi được không Tom?” Vị đồng nghiệp đứng bên hoảng tới nỗi cuống quýt đè ngay đầu cậu chàng xuống.



Mắt Tom đỏ ké, rít qua kẽ răng, “Ngoại trừ tôi, còn có cả anh Jason ở Pháp mà bị bắn ba phát đạn ấy, anh ta cũng là nhân chứng, không tin thì mấy ông bà cứ việc gọi điện hỏi đi! Lâm Long là thằng cha bắt cóc đê tiện, quá đê tiện, ngày mai tôi phải qua khoa I tố giác hắn!



Cả văn phòng im bặt mãi hồi lâu.



“Tom… Tôi có nói chuyện cùng Jason rồi, anh ta phát hiện xe của Boss bị bỏ lại chỏng chơ và cả món quà sinh nhật trong xe, hình như tối đó còn có người bị khiêng từ bữa tiệc sinh nhật của Tổng cục trưởng ra ngoài, nhưng anh ta lại không thể chứng minh người đó là tổ trưởng của chúng ta!” Một vị đồng nghiệp mở miệng khuyên can.



“Đúng, Tom, cậu là người duy nhất thấy Lâm Long bắt cóc tổ trưởng.”



Tất cả đường nhìn đều đồng loạt đổ dồn về phía Tom.



Tom sợ lắm, “Mọi người có ý gì? Lẽ nào các anh, các chị, mọi người cho rằng tôi mưu hại Godern Lâm và Lâm Long sao? Lẽ nào lời của tôi mà mọi người cũng không tin?”



“Tom, cậu là nhân chứng độc nhất!” Một người khẳng định.



“Mà… Chỉ có cậu làm nhân chứng, chứ không còn bằng chứng nào khác.” Một đồng nghiệp nữa lại lên tiếng.



“Ngoài ra, nghe đâu việc mà cậu rành nhất là mua cà phê cho Boss. Trừ cái đó, tính trung bình quân một tháng cậu làm việc phạm ba lỗi là ít, mức đánh giá công tác cả năm cho tới nay chẳng vượt nổi 50%…”



“Tuy nhiên, cậu đã theo tổ trưởng năm năm rồi, cậu thân cận anh ấy thấy rõ!”



“Chả được tích sự gì, chẳng qua dựa vào pha cà phê mà thành thân tín của tổ trưởng!”



“Tom, cậu đòi hỏi lòng tin của phân bộ Anh quốc chúng ta là hoàn toàn dớ dẩn!”



Cứ một câu lại tiếp một câu dội tới, lửa giận trong ngực Tom như sắp phun ra khỏi tai, khỏi mũi, khỏi miệng.



Linda không để Tom kịp bổ nhào lên, cô đặt tay lên vai cậu ta, cười quyến rũ, “Tom… Cậu không hiểu ý họ chăng? Họ đang nói… Cậu không giúp gì được cho Boss cả.”



Tom không phục, thở phì phò.



Linda vén mái tóc dài vàng sáng của mình cho gọn, thở dài mà rằng, “Vả lại… Cậu là người duy nhất có thể đứng ra làm chứng. Tuy nhặt xác là một trong những mục công việc quan trọng của cảnh sát hình sự chúng ta, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục khiêu chiến, bọn chị chẳng hề mong phải đi nhặt xác người nhà đâu! Nhất là đừng để Boss đã bị nghi ngờ thanh danh rồi lại còn phải đi nhặt xác cho người thân tín duy nhất có thể chứng minh sự trong sạch của anh ấy nữa, có được không? Chị mà là cậu, chị sẽ cố hết sức… càng kín tiếng càng tốt, chớ rước phiền toái thêm cho Boss.”



Mọi thịnh nộ ngùn ngụt trong lòng Tom thoắt chốc xẹp lép như quả bóng da, cậu chàng tiu nghỉu cúi gằm đầu.



Linda đánh mắt qua các đồng nghiệp, mỗi người đều đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, cô cắn đôi môi đỏ mọng, “Tự dưng tôi có linh tính, tối nay nhất định không an lành gì cho cam, không biết mọi người có cảm thấy thế không.”



Linda chỉ mong Diệp Vũ Chân đừng quá thất thố quá là được, không ngờ anh lại giữ bình tĩnh vượt cả ngoài dự liệu của cô… thậm chí ngay cả quần áo cũng không có điểm gì để chê.



Bản thân anh xuất thân danh gia vọng tộc nên những bộ quần áo bình thường đơn giản của anh cũng không khuyết thiếu sự tinh xảo, mỗi một chi tiết đều được chăm chút kỹ lưỡng, đơn cử như bộ lễ phục dạ hội anh chọn cho tối nay.



Cổ áo phẳng phiu, sạch sẽ quây lấy cần cổ thuôn thả, chiếc áo khoác vừa khít phủ ngoài áo sơmi, cổ tay áo dài ra 3 cm vô cùng chuẩn mực, khoe ra chiếc nút đính thạch anh rất mực rực rỡ.(1)



Thật là một người đàn ông diện mạo xuất chúng quá đi thôi.



Linda tin tưởng lời kể của Tom hoàn toàn là sự thực không phải bởi năng lực suy luận của cảnh sát hình sự, mà là xuất phát từ trực giác của phụ nữ.



Một người đàn ông như vậy, có phải hao tổn tâm cơ để đoạt được vào tay thì có hề chi để ngạc nhiên. Nếu Linda có cơ hội, phỏng chừng cô cũng sẽ động tâm.



Tác phong thung dung nơi anh khiến Linda cắn môi mãi mới ngỏ lời, “Boss ơi, ngồi xe em nhé?”



Anh đáp gọn lỏn, “Cám ơn, tôi lái xe mình.” Rồi mở cửa xe, lái nhanh ra khỏi bãi đỗ, đi trước cả các cô.



“Linda, tôi hơi ngờ ngợ đoán định của cô rồi đấy. Tối nay sợ rằng sẽ là một tối nhuốm máu đây.” Có một đồng nghiệp buông tiếng cười khổ, gõ gõ trần xe rồi cũng chui vào.



Linda xì một tiếng, sâu trong thâm tâm cô vẫn coi thường những người chỉ biết ngồi văn phòng cao tầng quanh năm suốt tháng này lắm.



Quanh đi quẩn lại họ cũng chỉ biết phân tích tài liệu, tổng hợp thông tin, rặt toàn lý luận suông, thi thoảng mới nhoi ra hành động tý tý mà cũng đã tính là dốc hết sức lực rồi.



Có giỏi cứ thử đơn thân độc mã một lần giữa bốn bề địch vây xem? Có giỏi cứ thử hoàn thành nhiệm vụ chỉ bằng trực giác xem? Hệt như một con hổ mang cuộn mình tại góc tối, nhẫn nại âm thầm, chỉ vì đợi chờ một cú mổ quyết định.



Linda đeo kính râm lên mặt, ngúng nguẩy ngồi vào xe.



Địa điểm tổ chức bữa tiệc ở tại tòa lâu đài Alnwick ven biển đã từng sập chết rất nhiều thuộc hạ tinh anh của Andrew, lâu nay nó vẫn để du khách tham quan, gần hai năm trở lại đây mới đóng cửa, trang hoàng thành một trong những nơi ở của Lâm Long.



Vì ngày xưa lừa Dung Thanh nên có mấy lần hắn đã tiêm thuốc an thần cho Diệp Vũ Chân rồi chuyển anh từ đây về trung tâm thành phố hòng gài Andrew vào bẫy.



Đáng tiếc, kế hoạch của hắn lại đổ bể phút chót chỉ tại một tách cà phê đen và một thằng Tom tiểu tốt.



Diệp Vũ Chân đã từng đến đây. Nhưng kể từ lần đầu tiên tiến vào, Lâm Long đã cho đóng cửa nó và hiển nhiên đã xây sửa lại rất nhiều.



Tòa lâu đài cổ này nguyên sơ là của hồi môn của bà tiểu thư gia tộc mafia lừng lẫy kia, rõ ràng xuất thân từ mafia nhưng bà ta không quá ham mê phá phách, từ khi mua tòa lâu đài này, bà vẫn gìn giữ nguyên trạng mãi đến khi con trai bà ta cải tạo nó.



Bên ngoài là đá xếp khô cứng, trong lâu đài lại được chỉnh đổi sang lối hoa lệ kết hợp giữa hiện đại và nét quỷ dị của cổ đại, những cánh cửa cầu kỳ đến rối rắm như đang theo phong cách Baroque(2) cuối thời kỳ Phục Hưng(3), thế nhưng tầng hai lại do những ô cửa thủy tinh lát thẳng từ trần xuống sàn cao hơn mười mét trở thành một khoảng lộ thiên thênh thang. Đâm ra, tòa lâu đài cổ nơi vùng duyên hải với kiến trúc hẹp dài này tựa như một con rắn hổ mang ngóc đầu dậy.



Một vẻ tà ác lộng lẫy, một vẻ tà ác sao có thể diễn tả bằng lời.



Diệp Vũ Chân gồng mình kiềm chế cơn bức bối trờ lên trong anh rồi mới xuống xe, lập tức có bảo vệ đi tới khám người và quét đồng tử, xác nhận đây đúng là anh và anh không mang theo vũ khí.



Xem ra dù vị cựu Tổng cục trưởng này đã thoái vị song đẳng cấp bảo vệ vẫn không hề thui chột.



“Anh đi được rồi ạ!” Sau khi làm kiểm tra xong xuôi, bảo vệ kính cẩn thưa.



Khi anh đi lướt qua hắn còn quay lại cho hắn một nụ cười mỉm, viên bảo vệ không khỏi sững sờ.



Vừa lúc bước vào đại sảnh, điện thoại trong túi anh vang lên.



Anh cầm điện thoại xem thì thấy là số của Andrew.



Hơi chút im lặng, hết thảy những gì anh đang cố công hiện giờ đều là để mình trót lọt làm nội ứng bên cạnh người này.



Chưa phải anh không nghĩ đến phương án cứ thế ra lệnh cho Andrew phối hợp để phá án, nhưng Miguel lại khăng khăng gạt nó đi.



Trước hết, đúng là Andrew có quan hệ hợp tác cùng tổ chức Interpol thật, nhưng địa vị của gã đang ngày một thăng cao ở giới mafia châu Âu, độ e dè hay thành ý hợp tác của gã dành cho Interpol còn lại được bao nhiêu hẵng còn phải bàn bạc nhiều lắm.truyện đam mỹ hoàn




Thực chất, giờ mà giao cho Andrew làm ba việc, gã sẽ thực hiện một việc, hai việc còn lại gã chỉ làm miễn cưỡng. Tổ chức Interpol dần dần cảm thấy nhân vật đại diện thế giới ngầm này đang dần dà thoát ly khỏi phạm vi khống chế của họ.



Nói thật, theo góc nhìn của Miguel, Andrew còn cố dùng dằng qua loa cho có lệ cũng chỉ bởi gã không muốn lột mặt nạ ra với chính người tình Diệp Vũ Chân của mình thôi.



Thế nhưng, ở phi vụ giao dịch với con số lên đến trăm triệu như thế này đồng thời cũng là vụ làm ăn khủng nhất từ khi gã ngồi lên chiếc ghế buôn lậu vũ khí ngất ngưởng nhất cho tới nay, nếu giao dịch bị phá hỏng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lực của gã, nghiêm trọng hơn còn có nguy cơ sẽ hất gã ngã đài.



Miguel không đủ lòng tin để cho rằng Diệp Vũ Chân có sức ảnh hưởng lớn đến nỗi làm Andrew không tiếc vứt bỏ mọi thứ để bảo vệ người tình. Đã thế, ngay cả Diệp Vũ Chân cũng không đủ lòng tin, cho nên anh mới chịu đựng nỗi nhục nhã lớn nhường ấy, thôi truy tố cha con Lâm Long đó sao?



Anh nghĩ kỹ rồi ngắt cuộc gọi, nhưng chưa cất điện thoại về túi.



Anh quá hiểu gã lưu manh này mà. Gã đâu phải người biết chừng mực.



Quả nhiên khoảng độ ba giây sau, lại gọi đến cú nữa.



Lần này anh ngắt cuộc gọi rồi tắt máy luôn.



Thế là đủ làm con gấu nổi trận lôi đình rồi, mà con gấu nổi trận lôi đình xong, như thông thường là sẽ nghi hoặc. Đây là một gã có hình thể, tính tình y chang loài gấu, mà bộ não lại giống hệt con cáo già.



Điều anh cần chính là sự nghi hoặc từ gã. Chỉ có như thế, anh mới có thể dắt mũi Andrew đi đúng đường anh vạch.



Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, anh biết sớm muộn gì giữa bọn anh cũng sẽ nổ ra chiến tranh.



Mà nay trận chiến đã bắt đầu khai hỏa. Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, nhấc gót đi thẳng về hướng vận mệnh của mình.



Đại sảnh không đông người như buổi lễ trao giải cuối năm lần trước, nhiều nhân vật cấp cao vắng mặt nhưng số lượng người có mặt cũng tuyệt nhiên không ít. Ai mà có thể bỏ qua vụ bê bối *** phải nói là gay cấn nhất từ trước tới nay của tổng bộ cơ chứ.



Đúng dịp trao thưởng do Tổng cục trưởng chủ trì, một sĩ quan cảnh sát bị trình chiếu những tấm ảnh “nóng” sau khi bị giở trò đồi bại của anh ta thay vì VCR tuyên truyền những thành tích chói lóa.



Kế tiếp, vị sĩ quan cảnh sát ấy từ chức, ai ai cũng tưởng từ đó giở đi anh ta sẽ mãi mãi biến mất khỏi sân khấu Interpol này.



Vậy mà kinh hãi thay, anh ta trở lại, tố cáo Tổng cục trưởng trợ giúp con mình cũng là một nhân viên Interpol khác, bắt cóc anh ta.



Tổng cục trưởng rồi cũng từ chức, ngay sau đó, tổ chức phát lệnh truy nã bậc một cao nhất đối với ông ta và con trai ông ta.



Thế nhưng lại thêm một trò ngã ngửa nữa, Tổng cục trưởng sau cùng cũng trở lại, mà bên tổng bộ lại mới ra thông cáo toàn cầu, hủy bỏ lệnh truy nã.



Vở kịch đang vào hồi cao trào chẳng thể đoán trước kết cục, dù có là nhóm đặc công gắn liền đời mình với công việc đầy rẫy những pha ngoạn mục cũng không ngăn được lòng hiếu kỳ.



Diễn biến tiếp theo sẽ theo chiều hướng nào, Diệp Vũ Chân sẽ có phản ứng ra sao, ai nấy cũng đều thủ sẵn nghi vấn này trong bụng, thành thử mỗi một nơi Diệp Vũ Chân đi ngang qua đều lặng ngắt như tờ.



Anh không cười cũng không phẫn nộ, anh chỉ như một người đi đường bình thường, bất kể ai chú mục đến anh cũng chỉ là những người qua đường vụn vặt.



Lúc anh đến cửa, là Jason ra đón anh. Hắn tỏ ra ray rứt, “Sĩ quan cảnh sát Diệp…”



Anh khẽ gật đầu, hắn lại nói nhỏ, “Tôi tin anh. Nhưng tôi rất lấy làm tiếc vì không thể làm chứng cụ thể hơn!”



“Anh không cần xin lỗi, tôi vô cùng biết ơn những điều anh đã giúp đỡ tôi.” Anh vừa nói vừa đi sâu vào trong sảnh.



Jason đành thở dài, ngó nghiêng xung quanh rồi thầm thì, “Sĩ quan cảnh sát Diệp… Đáng ra anh không nên tới đây!”



Nhác thấy Diệp Vũ Chân không có ý định dừng đi tiếp, hắn bèn lấy tay chặn anh, kéo anh ra sau một cột trụ mới lào thào, “Sĩ quan cảnh sát Diệp, bên tôi nhận được tin tức khoa I đã có bằng chứng thuyết phục để rửa sạch tội danh cho Lâm Long, bữa tiệc tối nay thật ra là khoa I muốn chọc anh khó xử hòng trả thù anh vu oan cho người của họ. Anh biết đấy, đó giờ chỉ có khoa I tố cáo kẻ khác chứ không có chuyện người khác tố cáo họ đâu!”




Có tiếng bước chân tranh ngay lời anh toan nói, song song đó là cả một giọng nam trung trầm thấp quen không thể nào quen hơn, nghe vào tai thì vô cùng hấp dẫn, nhưng nó lại gợi cho anh một thứ cảm giác trơn tuồn tuột, tựa như trên lưng có một con rắn đang uốn éo.



“Nói đến chuyện này thì nguồn cơn cớ sự cũng sâu xa lắm, lại còn liên quan đến một vụ án tuyệt mật nữa.” Lâm Long đang ung dung buông tiếng cười kể.



“Đừng vòng vo nữa, Nore, rốt cuộc sĩ quan cảnh sát Diệp có thâm thù đại hận gì với anh mà khống tội cho anh thế?”



“Được rồi, được rồi, dù sao xảy ra vụ án này thì án tuyệt mật kia coi như là bị gỡ lệnh cấm rồi! Các vị nếu đến hỏi thăm vài thành viên thâm niên bên phân bộ Anh thì biết, sĩ quan cảnh sát Diệp điển trai của chúng ta rất lâu về trước đã từng mất tích trong một quãng thời gian dài nửa năm. Tra hồ sơ thì sẽ thấy trên đó ghi là anh ta đi huấn luyện, nhưng mà, sự thật lại là…”



Hắn bật cười, điền nốt vế câu dang dở, “Anh ta bị gã Andrew – trùm buôn lậu vũ khí mới lên đài – giam cầm đấy!”



Lời vừa nhả hết, cả thảy đều cùng sửng sốt hô hào.



Jason bồn chồn liếc sang xem Diệp Vũ Chân, phát hiện anh đã nhắm mắt.



Lâm Long lại làm như áy náy cùng cực, “Người cứu anh ta khỏi tay Andrew chính là tôi!”



“Ý anh là Andrew rất ưng ý anh ta, nhốt anh ta tận nửa năm nhưng không giết?”



“À, khoản này may mà sĩ quan cảnh sát Diệp của chúng ta rất đẹp… Được thể cộng thêm sở thích riêng biệt của gã Andrew nữa.”



Người chung quanh trao đổi với nhau bằng giọng điệu mờ ám, Lâm Long thở dài, “Tôi là người duy nhất biết nội tình chân thật, còn sĩ quan cảnh sát Diệp đành phải vu cáo tôi vì để che giấu vết nhơ này.”



Jason trông thấy mắt Diệp Vũ Chân mở choàng, con ngươi vốn vừa sáng vừa anh minh nay hơi ngầu đỏ, toàn thân anh run bần bật.



Sự giận dữ nơi anh, nhìn qua là đủ hiểu, song Jason vẫn không đành lòng cho nổi. Hắn dợm bước lên tính quát Lâm Long thôi ngay mấy trò đặt điều ấy đi.



Nhưng ngay lúc hắn định tiến lên thì bị anh cản lại.



Những người đằng kia vẫn phấn chấn không tả xiết. Sự thật cho thấy, bạn sẽ không đau xót vì vết sẹo của người khác bao giờ, bạn chỉ hứng thú với câu chuyện cũ đã xảy ra mà thôi.



“Nore cũng xúi quẩy thiệt, lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân lại bị mỹ nhân đâm cho một nhát!” Có người chen vào trêu cợt.



Lâm Long lại làm bộ xót xa bằng cái cách ăn nói đoan chính không kém gì các chuyên gia diễn thuyết của mình, “Bất hạnh thì phải nói Vũ Chân ấy. Ngẫm mà xem, người như anh ta, hừm, anh ta đâu đáng bị một gã thấp hèn ô nhục(4) kia làm vấy bẩn! Cái loại đầu đường xó chợ hạ đẳng do *** đẻ, ăn rác trên đường để sống mà dám chạm vào Diệp Vũ Chân sao?”



Đoạn sau hắn nói bỗng nhiên thành nổi giận đùng đùng, nỗi căm hận thay Diệp Vũ Chân trong ý tứ hoàn toàn là thật, mọi người nghe xong cũng không khỏi bất ngờ, cười cười trấn an, “Nore thật khoan hồng độ lượng! Sĩ quan cảnh sát Diệp xém thì làm anh thân bại danh liệt, vậy mà anh còn bất bình thay anh ta nữa!”



“A…” Lâm Long nói đùa, “Tôi thông cảm cho nỗi niềm của sĩ quan cảnh sát Diệp mà. Chuyện xảy ra giữa tôi và anh ta nếu nhìn xa hơn thì coi như là đang đối đầu với Andrew đi. Anh ta hàm oan cho tôi, theo tôi hiểu đó chính là một sự khen ngợi. Là một quý ông lịch thiệp, tôi không ngại làm vải che vùng kín cho mỹ nhân đâu.” (= w =”””)



Jason nghe mà chả hiểu đầu cua tai nheo, trong khi Diệp Vũ Chân lại chỉ mỉm cười.



Sau lưng bọn anh rộn đến tiếng ồn ào, Jason vừa mới ngoái đầu lại, anh đã bỏ hắn đứng đó mà đi về phía trước.



Khi Jason quay lại liền trông thấy rành rành bàn tay anh phẩy một cái, một khẩu súng từ cổ tay áo trượt vào lòng bàn tay, hắn sợ quá, vội vã đuổi theo.



Hắn xoay ra khỏi cây cột đá, chợt nghe thấy tiếng hét kinh động từ những người ngoài kia. Diệp Vũ Chân đang cầm súng, trỏ thẳng vào đầu Lâm Long.



Tay Lâm Long hãy còn đang bưng một ly Sherry(5), bị anh chỉa súng vào đầu, nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Cả nơi này cũng chỉ có hắn và Diệp Vũ Chân biết rõ mọi thứ chẳng qua chỉ là một vở kịch, nhưng Lâm Long không ngu ngơ nghĩ rằng anh sẽ chịu diễn mà không nổ súng thật.



“Vũ Chân, bình tĩnh!”



“Sĩ quan cảnh sát Diệp, hãy giữ bình tĩnh!”



Các cảnh sát đồng thanh la lên, bảo vệ xông vào, chứng kiến khung cảnh này, mặt mũi ai cũng sạm đi. Một trong số họ cất lời trước, “Xin thưa… Bảo vệ bị mất một khẩu súng.”



Lâm Long nhướng mày à há, “Giờ thì biết ai đã mượn khẩu súng đó rồi đấy.”



“Chúng tôi vô cùng xin lỗi!” Các nhân viên bảo vệ đều là trình độ chuyên nghiệp hạng nhất, sắc mặt bọn họ trở nên xấu xí hết sức.



“Một lũ ăn hại!”



Mắng xong, Lâm Long quay qua phía Diệp Vũ Chân, nụ cười trên môi nở rộ trở lại, “Thôi, không xứng để Vũ Chân phải đích thân đi giáo huấn đâu.”



“Cấm lộn xộn.” Anh lạnh lùng nạt, họng súng càng dấn sát đầu Lâm Long.



Hắn tay vội giơ hai tay, thấp giọng can gián, “Vũ Chân, tôi đến để phối hợp làm nhiệm vụ cho em.”



Diệp Vũ Chân cười nhạt, “Mày diễn nhập tâm quá rồi đấy, thoại vầy so ra cũng hơi bị nhiều thì phải.”



“Tôi luôn luôn nhiệt tình, em thừa hiểu mà.” Lâm Long chẳng vì thế mà sứt mẻ miếng phong độ nào.



Anh chẳng định lảm nhảm nhiều với hắn, quyết đoán chĩa súng vào hắn, “Lên tầng hai!”



Lâm Long không dại dột làm trái ý anh giờ phút này, Diệp Vũ Chân đã bị hắn dồn đến nông nỗi nào, hắn rõ chứ.



Hắn bức anh hầu như không còn mặt mũi nào ở tổ chức Interpol. Bất luận một ai mà phải chịu một nửa áp lực anh đang gánh chịu, có khi đã sớm từ chức và ẩn dật từ lâu rồi.



Nhưng mà anh vẫn ở nơi đây, đến Lâm Long cũng phải bội phục khả năng chịu đựng của anh.



Hắn thậm chí không ngờ Diệp Vũ Chân chấp nhận vứt bỏ quyền lợi, ký lên hiệp nghị bãi bỏ truy tố hắn. Phần lớn cái gọi là chính nghĩa trong mắt hắn cũng chỉ rất viển vông, song sâu trong nội tâm hắn luôn dành một sự kính nể nhất định cho nguyên tắc cao thượng nhất, do đó hắn kính trọng những người như Diệp Vũ Chân.



Điều này thực khiến hắn cảm thấy thất bại và giậm chân tại chỗ, niềm tin về ngày nào đó có thể đánh bại anh, để anh khuất phục dưới đôi cánh của hắn, cũng bởi thế mà bị bào mòn dần dần.



Chính ra mà nói, tâm trạng Lâm Long hôm nay chẳng khá gì cho cam.



Dọc chặng đường, Diệp Vũ Chân không mảy may đối đáp chữ nào với hắn.



Mà Lâm Long cũng khó được dịp giữ yên lặng, hắn sợ qua lại vài câu lại chọc Diệp Vũ Chân điên lên mà bắn chết hắn. Nếu vậy thì đáng tiếc lắm, vì chung quy Diệp Vũ Chân cũng sẽ sụp đổ, còn hắn sẽ không có cách nào để giữ lấy anh được nữa. Người đã chết, chả làm được trò trống gì.



Hai người cứ một trước một sau lên lầu hai, trên đó là một thư viện đồ sộ, một bên là hàng hàng giá sách ngay ngắn, bên kia là cửa sổ thủy tinh lát dài dõi ra biển cả. Nơi họ đang đứng tựa thể đang đắm chìm trong cả bầu trời sao.



“Thích không?” Lâm Long cười bảo, “Có nhìn thấy không? Hồi ở Sahara tôi đã từng nói với em, Vũ Chân, tôi sẽ kiến tạo một tòa lâu đài với những tấm cửa sổ kỳ vĩ, em có thể đọc sách dưới nắng. Em nên bỏ thành kiến đối với tôi đi thôi, cứ đến chỗ tôi làm khách hai bữa thử xem!”



Anh lạnh nhạt khước từ, “Xin lỗi, tao không quá câu nệ kiểu đọc sách nhưng rất câu nệ cảm xúc khi đọc sách. Đến chỗ mày, tao buồn nôn không để đâu cho hết, rất ảnh hưởng đến tâm tình của tao.”



Lâm Long làm thinh một lát rồi chuyển mình về phía trước vài bước, đến bên một chiếc máy hát, đoạn cả cười, “Chi bằng bật nhạc nghe đi, may ra có thể giúp tâm trạng Vũ Chân tốt hơn đôi chút!”



Anh chau mày, Lâm Long đã nhanh nhẹn mở máy hát, âm thanh phát ra nào phải những bản opera trầm bổng rung động lòng người.



Mà nó là tiếng rên, những tiếng rên rỉ ngợp sâu trong ***. Chính là tiếng rên rỉ của Diệp Vũ Chân.