Hơi nóng bốc ra từ cái máy sấy quần áo khổng lồ làm Chính phải đứng tránh ra một bên, nối mình vào hàng người trước mặt. Cửa hiệu giặt là này lúc nào cũng đông hơn vào những ngày cuối tuần. Những người đến đây hôm nay đa phần là sinh viên cùng sống trong xóm trọ với Chính. Thấy vài người quen, Chính cũng lịch sự gật đầu chào rồi thôi. Anh sốt ruột nhìn đám người đứng làm thủ tục, nhận thẻ giặt, đặt cọc và đủ thứ trên trời dưới đất khác. Mặc dù họ làm rất nhanh, nhưng Chính thấy họ chậm như rùa vậy.
Chính lơ đãng nhìn một cái máy giặt đang quay dưới chân. Tốc độ quay khá chậm, nên anh có thể thấy cả những chiếc áo, chiếc quần chim cò hoa lá. Anh đoán đó là đồ của một người nào đó vừa có một chuyến du lịch ở biển và thầm ghen tị vì từ đầu hè đến giờ Chính phải chôn chân trong nhà, vừa nóng vừa mệt.
Đang nhìn, Chính bỗng thấy mắt mình nhòe nhòe như kiểu vừa ngoi từ dưới nước lên. Anh đưa tay lên dụi mắt và nhận ra bên trong cái lồng giặt có những bộ quần áo sặt sỡ, có một sinh vật gì đó bé loắt choắt như con khỉ bị cạo sạch lông đang lăn lộn. Chính hoảng hốt đánh rơi túi quần áo bẩn đang cầm trên tay.
Con khỉ cạo lông mà Chính tưởng là một món đồ chơi đó, thật ra là một đứa trẻ. Lồng giặt quay rất chậm, nên Chính thấy đầu, chân, tay lẫn mình mẩy của cái đứa trẻ đó đều nhăn nheo, rúm ró như bị rạch nát ra rồi để lại hàng tá sẹo chẳng chịt. Nó đang dùng hai cánh tay gầy trơ xương để vò những bộ quần áo.
Chính như bị đông cứng từ cổ trở xuống. Đầu anh quay cuồng nhìn những cái lồng giặt khác đang chứa đầy trẻ con. Đứa nào đứa nấy ngập trong bọt xà phòng.
Chính điên cuồng lao vụt ra ngoài đường. Suýt nữa thì anh bị một cái ô tô tông trúng. Trời mưa gió ẩm thấp nên người lái xe đang bật cần gạt nước. Nhưng thay vì cái cần gạt nước thông thường, thứ mà Chính nhìn thấy lại là một đứa trẻ dị hình dị dạng khác đang dùng một nùi gì như đám tóc rối bù xù để lau rửa cửa kính.
Chúng ở khắp mọi nơi. Bám đầy ở những thiết bị sử dụng điện. Chúng dùng chính cơ thể mình để thực hiện những chức năng của quạt máy, của máy giặt, máy sấy.
Chúng tự phát hỏa để nướng chín những xiên thịt trên bếp điện.
Chúng buộc dây thừng và xích sắt vào thân mình để kéo những chiếc xe máy.
Chúng đu cứng trên dây điện và thì thầm với nhau những tiếng rin rít chói tai.
Nhưng ngoài Chính ra thì không ai thấy chúng cho dù chúng đang ở khắp mọi nơi. Trên trời, dưới đất, lấp ló ở những con hẻm hẹp và nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Dọc đường về nhà, Chính thấy chúng như một đội quân đang làm cỏ thể giới mà chẳng ai hay biết.
Chỉ khi Chính về đến nhà, thấy xung quanh không có bóng dáng quái thai tí hon nào anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chính với tay bật đèn, nhưng đã có sẵn một bàn tay tí hon cùng tiếng kêu rin rít đợi sẵn.