[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát

Chương 77: Dị mộng




Kể từ ngày lấy nhau đến nay, Hưng chưa một lần đụng vào người vợ mình. Đêm nào anh cũng ra ngoài sân hút thuốc và chỉ quay trở lại giường khi Châu đã ngủ thiếp đi. Có những hôm Châu cố tình thức, nàng chỉ giả vờ ngủ, và nàng chờ đến khi Hưng trở lại giường mới thò tay sang đặt lên lưng chồng, ấy vậy mà Hưng cũng chẳng hề động đậy.

Câu chuyện ở làng Đồng bắt đầu từ vài năm trước, khi một thanh niên tên Khoa đi học trên thành phố mới được vài hôm thì nằm chết gục trên giường. Khám nghiệm tử thi cho thấy Khoa chết vì đau tim. Một người trẻ khỏe như thế chết vì đau tim? Lạ quá! Lạ hơn nữa là Khoa chết được bảy ngày thì lại có thêm người chết vì đau tim. Người chết cũng là đàn ông, cũng còn trẻ y như Khoa!

Người ta đồn rằng nhà họ Mai đang gặp phải nạn "trùng tang", cho nên Mai Văn Khoa, Mai Văn Hiếu mới chết bất đắc kỳ tử như thế. Tuy nhiên vẫn có người không tin dị đoan, mà chỉ quả quyết rằng hai cậu trai này bị cảm lạnh mà chết, hoặc họ chết vì chứng bệnh gì đó do di truyền nên người nhà phải giấu như mèo giấu cứt. Giả thuyết "bệnh di truyền" được đa số người trong làng chấp nhận, nhất là những người có tư thù với người nhà họ Mai. Tin đồn này cứ thế lan mãi ra, khiến nhiều người ngần ngại việc trở thành thông gia với họ Mai. Giữa lúc ấy, nhà họ Mai lại có thêm vài đám ma nữa.

Nhưng Mai Văn Hưng vẫn lấy Châu. Châu là cô gái xinh đẹp, nết na, chỉ có điều nhà nghèo mà thôi. Sau Châu còn đến mấy đứa em, đứa nào cũng chưa lấy chồng. Biết con gái mình yêu con cháu nhà họ Mai, gia đình Châu không khỏi đau lòng. Nhưng biết làm sao được bởi ngoài Hưng ra, Châu không chịu lấy bất cứ ai cũng như chẳng ai lại muốn có một cô con dâu nhà nghèo, không có của hồi môn.

Đêm nay vẫn là một trong nhiều đêm như đêm đầu tiên hai người lấy nhau. Châu chẳng hiểu chồng nàng có tâm sự gì trong lòng mà cứ lảng tránh nàng mãi. Chẳng lẽ anh đã tìm thấy ở Châu một đặc điểm gì đó khiến anh không bằng lòng? Đó là điểm nào mà lại nghiêm trọng đến mức Hưng từ chối gần gũi vợ? Là một người phụ nữ nông thôn điển hình, Châu không dám trực tiếp đề nghị Hưng cho nàng cái diễm phúc được làm vợ anh. Trong một xã hội còn bị ảnh hưởng nặng nề bởi hệ tư tưởng Nho giáo Trung Quốc, phụ nữ không có quyền đòi hỏi về tình dục cho dù đó là một trong những nhu cầu cơ bản của con người.

- Thằng Khoa với thằng Hiếu không chết vì bệnh tim đâu em ạ.

Câu nói của Hưng khiến Châu giật mình ngồi nhổm dậy. Nàng đưa tay vén bức màn mỏng đã có vài miếng vá, thò cổ ra, nhìn chăm chằm vào lưng Hưng và hỏi:

- Sao tự nhiên anh lại nói cái chuyện gì nghe sợ thế? Vào ngủ đi.

- Anh ngồi đây canh.

Thái độ kỳ lạ ấy không những không làm Châu bớt băn khoăn mà còn khiến nàng thêm bực mình. Nàng nằm nghiêng, quay mặt vào tường, nhất định không thèm nói chuyện với chồng nữa.

Vừa lúc ấy, ở ngoài sân Hưng đã châm đến điếu thuốc thứ hai. Căn nhà bé tí chỉ kê vừa mấy thứ đồ đạc cơ bản đêm nay bỗng rộng hẳn ra và hình như có hơi gió lùa vào lạnh lẽo. Khói thuốc cuộn theo gió, tạo thành hình lốc xoáy bay vào phía buồng trong. Hình như Hưng không nhìn thấy cảnh kỳ lạ ấy, nên anh cứ điềm nhiên rít điếu thuốc lá trên tay. Vừa hút, Hưng vừa lấy tay miết lên cái bao thuốc sáng nay vợ mua. Nàng luôn chu đáo với chồng như thế. Ngoài mặt thì Châu rất ghét cái tật hút thuốc lá của Hưng, vừa tốn tiền vừa hại sức khỏe. Nhưng mỗi khi xách giỏ ra chợ, nàng đều hỏi xem Hưng có còn thuốc lá không, nếu hết, nàng sẽ mua cả tút thuốc.

Ngồi ngoài sân, Hưng nghe trong nhà có tiếng nhóp nhép như tiếng đàn ông nằm với đàn bà. Anh nín thở, cố gắng không quay lưng nhìn lại. Tiếng nhóp nhép ngày càng rõ hơn và giật cục như thể ai đó đã cố gắng hết sức để âm thanh đó làm kinh động bất cứ ai. Nếu như không phải lúc này, không phải một đêm không trăng sao như đêm nay, thì tiếng động đó sẽ làm Hưng nghĩ ngay đến những chuyện dục tình. Nhưng không. Không có một tiếng thở, tiếng kêu khoái lạc nào hết. Chỉ có tiếng nhóp nhép của những khối thịt ẩm ướt thò ra thụt vào với nhau.

Ở buồng trong, tiếng Châu lại vọng ra:

- Thế anh không chịu đi ngủ à?

- Có, nhưng anh ngủ ngoài này.

Nói rồi Hưng đứng dậy. Anh ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân di cho tắt hẳn. Ngoài sân có cái chõng tre không biết từ đời tỉ ti ông cụ nào dựng ở một góc, nên Hưng vẫn thường nằm đấy trong những đêm Châu nhất quyết không chịu đi ngủ trước như đêm nay.

Hưng nhắm mắt lại, cố gắng giữ hơi thở của anh đều và tự nhiên như hơi thở của một người say ngủ bình thường.

Chiếc điện thoại trong túi quần Hưng rung nhè nhẹ, báo hiệu đã đến hai giờ sáng. Hưng ngồi dậy, thấy xung quanh anh có rất nhiều đàn ông, con trai trong làng và một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc kỳ dị đang vây quanh. Anh gật đầu ra hiệu cho họ vào nhà mình rồi hạ giọng thật nhỏ:

- Thầy có chắc là sẽ thành công không?

- Chắc. Thế anh không tin thầy à?

- Dạ con tin thầy chứ. Nếu không tin thầy thì con đã chẳng mời thầy!

Hưng nhìn bộ mặt như mặt mèo của ông già mà rùng mình. Ông ta mặc bộ đồ thầy pháp màu vàng, trước sau vẽ những hình thù chằng chịt. Hưng không biết những chữ ấy là chữ gì, và có khi ông thầy pháp cũng chẳng biết.

Mấy người đàn ông đem từ trong bao tải ra mấy con gà trống bị cắt tiết, máu me be bét, đặt thành hình vòng tròn bao quanh nhà. Ông thầy pháp có nhiệm vụ đi dán bùa lên từng con gà một. Xong xuôi, ông thầy lại hỏi:

- Ở trong đó à?

- Dạ vâng.

Hưng nhắm mắt lại. Anh muốn hút thêm một điếu thuốc nhưng lại thôi. Trái tim anh như có con gì đang gặm nhấm. Cái con quái thú ấy vày vò lồng ngực Hưng, làm Hưng thở như kéo bễ. Ông thầy thấy phản ứng ấy thì trừng mắt nhìn Hưng và quát khẽ:

- Yên!

Rồi ông ta vào buồng trong nhà Hưng. Quả đúng như ông dự đoán. Châu đang nằm trên giường. Ông sờ tay vào vai nàng rồi lật úp thân nàng xuống. Đã làm nghề thầy pháp nhiều năm, nhưng mỗi khi nhìn thấy tình cảnh này, ông lại rùng mình ghê sợ.

Cái thân người của Châu nằm chỏng chơ, không hề có đầu. Ông biết nếu soi vào trong thì sẽ không thấy phổi, tim, lòng ruột gì hết.

Con đàn bà này là ma lai. Hàng đêm nó rút ruột đi ăn phân người. Tất cả những người bị nó ăn ruột sẽ ốm mà chết. Muốn giết nó, phải lật úp cái thân nó lại. Chờ khi mặt trời lên, con ma lai sẽ không thể chui vào thân và bị thiêu chết ra tro.

Vừa lúc ấy, ngoài sân có tiếng đàn ông hô hoán ầm ĩ. Thầy pháp lao ra, thấy có một cái đầu đàn bà tóc tai rũ rượi đang bay lơ lửng. Bên dưới cái đầu là nội tạng dính vào, treo lủng lẳng. Con ma lai thét lên, quay vòng vòng như điên dại. Nó muốn xông vào nhà nhưng không được.

Trong lúc đó, Hưng sợ hãi chạy biến ra chỗ bờ ao, núp sau bụi tre ken dày. Anh ngồi đó, thỉnh thoảng lại dõi mắt ra nhìn cái đầu ma lai của vợ mình gào thét.

Châu bị mấy lá bùa và máu gà trống của ông thầy pháp cản lại. Mấy người đàn ông cầm những lá bùa màu đỏ gấp nhỏ lại, đem quăng vào Châu. Chỗ bị bùa dính vào tạo thành một vết bỏng lở loẻt.

Bỗng từ phía xa, rất nhiều những cái đầu mang nội tạng biết bay lao tới.

Đàn bà cả làng này đều là ma lai. Những người đàn ông đang dốc sức tấn công Châu đều sợ đến cứng người, chân chôn chặt xuống đất. Thầy pháp cũng không ngoại lệ. Ông đã thấy vợ và con gái ông xõa tóc bay trên trời với đống gan ruột lộ thiên.

Những con ma lai xông tới, như thể phát điên lên, chúng xông vào cắn xé người thân của mình bằng hàm răng nhọn hoắt.

Hưng ngồi ở bờ ao nhìn ra, thấy đàn bà con gái ở một góc độ mới. Anh không dám chạy. Chạy sẽ tạo ra tiếng động và chính anh sẽ đi đời.

Hàng hàng lớp lớp người ngã xuống, ông thầy pháp cũng không ngoại lệ. Máu đổ ra thành vũng trước sân nhà Hưng. Hưng nhìn thấy bà Dung, một người đàn bà có họ hàng xa với Hưng đứng lẫn với những con ma lai khác. Bà ta hét lên:

- Từ bây giờ không thể nhịn bọn đàn ông nữa!

Tiếng đàn bà con gái reo ầm lên hưởng ứng:

- Phải đấy!

- Đúng rồi! Không thể nhịn nữa!

- Phải ăn thịt hết chúng nó đi! Trước lúc bình minh lên phải giết sạch bọn nó.

Một lúc sau, những cái đầu bay kéo vào trong buồng riêng nhà Hưng. Hưng không biết chúng định làm gì, nhưng đoán là chúng lật lại cái thân của Châu để Châu có thể nhét tim ruột vào.

Bỗng Hưng thấy sau lưng mình có cái gì đang nhìn chằm chằm vào gáy anh. Anh quay lưng lại nhìn, suýt nữa thì hét lên. Châu không biết từ lúc nào đã bay lơ lửng ở đó, nàng ngậm trong miệng quai của một cái túi rất to. Nàng nhả cái túi xuống đất rồi thì thầm:

- Trốn đi mau đi.

Hưng sững lại một chút, anh nhìn Châu bay đi trong bộ dạng quái đản rồi mới kéo cái túi lại gần. Bên trong có mấy bộ quần áo, một ít tiền và tút thuốc lá. Chắc nàng đã chuẩn bị sẵn mấy thứ này từ lâu.

Hưng miết tay lên cái túi. Vừa miết vừa mếu máo khóc như một đứa trẻ.