[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát

Chương 14: Thử nghiệm




Mười bảy tuổi, học lớp 11, vậy mà Duyên vẫn chưa có kinh nguyệt. Ngực nó phẳng lì, chẳng có gì ngoài hai cái núm vú bé tí như hai con ốc vít. Ở âm hộ cũng không có lông mu. Nhìn từ trên xuống dưới, trông Duyên chỉ như đứa học sinh tiểu học. Cơ thể Duyên không có những đặc trưng của một thiếu nữ. Tuy vậy, nó vẫn đạt chiều cao tầm 1m60, ngang ngửa với bạn đồng lứa.

Mấy lần Duyên đi khám, bác sĩ đều bảo Duyên ăn kém. Mỗi bữa lưng bát cơm thì làm sao mà lớn nổi? Thiếu dinh dưỡng đâm ra gầy gò ốm yếu là phải rồi! Cơ mà Duyên vẫn không muốn ăn. Đúng ra là nó không ăn nổi. Sức chứa của dạ dày chỉ đến thế!

Cho đến lần khám định kì này thì khác. Bác sĩ Hằng đẩy mắt kính như muốn nhìn cho rõ hơn những giấy tờ lằng nhằng đầy từ ngữ chuyên môn trước mặt bà. Gương mặt bà có nét khó khăn như thể một học sinh gặp bài toán lạ.

- Kết quả cho thấy cháu chỉ còn ba tháng nữa để sống nếu không điều trị ngay từ bây giờ. Cháu bị một thứ bệnh gọi là Napra. Bệnh này làm cho cháu cứ gầy mòn dần, ốm yếu dần cho đến chết. Giờ bệnh đã tới giai đoạn cuối.

Duyên sững sờ nhìn bà bác sĩ như thể bà chính là thần chết. Nó còn trẻ quá. Nó còn chưa được vào đại học. Nó đã nhắm đến một trường có tiếng trong thành phố. Giờ thì chỉ còn ba tháng... ba tháng...

- Rất may là chúng ta có thứ này. -Bác sĩ Hằng đứng lên, tiến về phía cái tủ kính bị khóa ở sau lưng bà. Bên trong ngổn ngang các loại giấy tờ và những cái hộp trắng, hình như toàn là hộp thuốc. -Đây là loại thuốc do bệnh viện này nghiên cứu hòng chữa cho những người như cháu. Thuốc đang trong giai đoạn thử nghiệm trên cơ thể người. Việc tôi cho cháu sử dụng loại thuốc này là trái phép...

- Thế nào cũng được! Cháu muốn sống. -Duyên cắt ngang. Nó đang đặt cược mạng sống của mình vào những hộp thuốc không nhãn mác. Nhưng thế có thấm vào đâu? Thiếu gì kẻ trên thế giới này đang chết dần chết mòn vì AIDS. Họ chỉ mong duy trì cái mạng của mình, được ngày nào hay ngày nấy. Duyên có cơ hội chữa bệnh miễn phí, tội gì không làm?

Duyên nhận lấy hộp thuốc. Bên ngoài là một cái nhãn mới được dán vào:

NGÀY MỘT VIÊN. KHÔNG UỐNG QUÁ LIỀU ĐỂ TRÁNH TÁC DỤNG PHỤ.

*****

Ngay sau khi uống những viên thuốc đầu tiên, Duyên đã nhận ra cơ thể nó có thay đổi rõ rệt. Nó đã thấy ngực mình đau và từ từ nhú lên. Quầng vú và đầu v* to hơn, hai bầu ngực cũng bắt đầu gồ lên. Chỗ cần to thì to hơn, chỗ cần nhỏ thì nhỏ lại. Duyên đã giống thiếu nữ. Chỉ một tháng sau khi uống những viên thuốc bí mật kia, Duyên có kinh nguyệt lần đầu.

Cơ mà Duyên không đi tái khám. Nó không có thời gian. Nó bận đi chơi với mấy cậu bạn học đang từ từ để ý đến nó.

Chỉ có Hoàng - người Duyên thích nhất khối là chẳng hề để ý xem Duyên trông như thế nào. Hoàng thích mấy đứa con gái ngực to hơn. Duyên tuy có phát triển, nhưng mà ngực nó vẫn chỉ ở cỡ bình thường và hình như đang chững lại sau khi nó có kinh nguyệt.

Liệu uống tăng liều lượng lên có ảnh hưởng gì không? Chắc là không. Duyên thấy nó cũng như mấy loại thuốc giúp người ta tăng cân thôi. Nó bắt đầu nghi ngờ căn bệnh "Napra". Làm gì có bệnh Napra! Duyên đã Google cái thứ bệnh quái quỷ ấy rồi. Nó không tồn tại. Bà bác sĩ có lẽ đang thử nghiệm thứ thuốc tăng cân hoặc một loại thuốc tăng hormones nữ tính nào đó.

Vậy thì uống thêm một viên cũng chẳng hại gì. Duyên nhún vai và bỏ tọt hai viên thuốc vào mồm. Những phản ứng của cơ thể ngay lập tức chứng minh rằng Duyên đã sai. Nó lăn lộn trên sàn vì đau đớn. Ruột gan như thể bị đốt cháy. Máu chảy tràn ra qua mắt, mũi, mồm, tai, hậu môn và âm đ*o. Rất, rất nhiều máu. Duyên xây xẩm mặt mày vì đau và mất máu quá nhanh.

Khi tỉnh dậy, Duyên thấy nó đang ở trong một cái buồng kính hình trụ cao xấp xỉ 2m. Duyên nằm trong cái ống ấy, nhìn ra xung quanh. Có vô số những cái ống như thế. Bên trong chứa người. Nam và nữ. Họ hoàn toàn trần truồng như Duyên. Duyên thở hồng hộc. Nó đưa mắt nhìn về hướng có ánh sáng mờ mờ. Bác sĩ Hằng đang đứng ở đấy. Bà ta đang cắt xẻo lồng ngực một đứa con gái có cặp vú khổng lồ đang chảy tràn sữa dưới ánh đèn mổ. Con bé bị trói cứng xuống cái bàn, nó giãy đành đạch nhưng không la hét được. Bác sĩ Hằng đã bịt kín mồm nó bằng một nhùi giẻ.

- Tỉnh rồi à? Tốt lắm. Mày sẽ là người tiếp theo. Mày đâu phải người cuối cùng muốn mua thuốc của tao? Tao phải điều chế liên tục chứ.