[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát

Chương 97




[Chương này bệnh hoạn. Cân nhắc trước khi đọc.]

Thư nghiến răng lại. Hai môi đã bật máu. Cô bắt đầu nghe thấy tiếng khóc oe oe của trẻ con. Con trai hay con gái? Thư nén cơn đau, nhổm lên nhìn khối thịt còn lòng thòng cái dây rốn trước bụng.

Một bác sĩ hộ sinh reo lên:

- Công chúa nhé! Chúc mừng! Sinh non mà to quá!

Thư mỉm cười. Niềm vui trở thành mẹ khiến cô thấy nỗi đau đớn giảm hẳn.

Thư năm nay mới tròn hai mươi tuổi. Lẽ ra cô chẳng phải lấy chồng sinh con sớm đến thế.

Để hiểu rõ câu chuyện tôi sắp kể cho các bạn nghe dưới đây, tôi cần phải nói một chút về cha mẹ của cô công chúa nhỏ vừa ra đời.

Lâm và Thư quen nhau từ hồi học lớp 10 trường chuyên Đông Tinh. Cả hai cùng học chuyên Toán. Họ chơi với nhau như hai người bạn thân. NHƯ, là vì trong thâm tâm Thư vẫn thích Lâm. Anh vốn hiền lành, tốt bụng, lại là con nhà có điều kiện. Thư cũng thế. Và cô thấy mình và Lâm thật xứng đôi vừa lứa. Người ta thường bảo con trai bao giờ cũng kém chín chắn hơn con gái cùng tuổi. Lâm là minh chứng tiêu biểu cho luận điểm ấy. Khi Thư ngày ngày mơ tưởng về việc cô khoác tay Lâm, sóng đôi đi chụp ảnh cưới ngoài trời dưới nước như một mốt thời thượng thì Lâm hãy còn say mê đuổi theo quả cầu tròn hai màu trắng đen trên sân cỏ phía sau trường hoặc dành cả ngày để chơi game với bạn cùng trang lứa.

Suốt ba năm trung học, Thư chưa bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài Lâm. Cô tin vào lời cac cụ dạy: lửa gần rơm lâu ngày kiểu gì cũng bén. Nhưng có lẽ rơm ướt, nên không có lửa cũng chẳng có khói. Thư cứ chờ đợi mòn mỏi. Lâm cứ vô tư coi Thư không khác nào thằng con trai.

Có lần, Thư thử đứng trước gương.cô nhận thấy mình cũng xinh xắn. Gương mặt thanh tú, chỉ có cái mũi hơi tẹt và trán hơi dồ ra. Không sao, Thư vốn để tóc và mái dài. Những ưu điểm khác thừa đủ để lấn át những điểm xấu trên gương mặt cô. Hơn nữa, mũi tẹt cũng là một nét duyên, một nét đáng yêu. Thư nghĩ thế và lại tưởng tượng Lâm hôn lên cái sống mũi gãy gập của mình. Bất giác, mặt cô nóng bừng lên, trái tim cũng ửng hồng.

Đến khi Lâm và Thư cùng đậu Đại học Sư phạm Minh Đô thì mọi chuyện rẽ hẳn sang hướng khác. Lâm có người yêu. Hoa - so với Thư thì hơn hẳn về mọi mặt. Hoa rất đẹp chứ không chỉ xinh như Thư. Ở Hoa không có vẻ nhí nhảnh nhàn nhạt ở mấy cô nàng da trắng môi son. Cô có cái đẹp buồn buồn lãng mạn như thơ văn của những ông tác giả đen bạc đen cả tình. Lâm rất thích. Bản lĩnh của người con trai chưa kết thúc tuổi dậy thì nhưng đã kịp chạm tới ngưỡng cửa trưởng thành khiến lòng Lâm dấy lên ham muốn chở che, bảo vệ Hoa. Trong khi Thư học Sư phạm Địa, cả Lâm lẫn Hoa đều học Sư phạm Toán. Hai người càng quấn quýt như đôi chim bồ câu thì Thư càng thấy mình giống loài quạ khoang xù lông đen dữ dằn. Sư phạm Toán, tức là tương lai sẽ thành giáo viên dạy Toán. Người ta chê lương giáo viên nghèo. Nhưng nghèo là giáo viên các môn Giáo dục Công dân, Sử, Địa, Công nghệ, Thể dục, Âm nhạc, Mĩ thuật... Chứ giáo viên Toán, Lí, Hóa, Anh, Văn là năm môn chính, nhiều học sinh chọn để thi đại học thì có bao giờ nghèo? Lâm không nghèo. Chơi với Lâm lâu chẳng lẽ cô không biết gia đình Lâm giàu thế nào? Bố mẹ Lâm đều làm to. Thư không biết họ làm tới chức gì. Cô chỉ biết họ rất giàu. Giàu nứt đố đổ vách. Tuy giàu, nhưng qua tiếp xúc, Thư hiểu rằng bố mẹ anh không mong thằng con trai độc nhất của họ lấy được cô vợ giàu không thua gì mình. Họ chỉ mong ít ra cô gái tốt số kia không nghèo quá. Hai người sợ Lâm sẽ bị coi như cái niêu cơm Thạch Sanh cứ hết lại đầy, vét mãi không bao giờ cạn. Như Thư thôi cũng được. Nhà Thư không giàu. Nhưng cô biết bố mẹ mình vẫn dành ra được một khoản dư kha khá mỗi tháng, vừa để chuẩn bị làm của hồi môn cho con gái, vừa để dưỡng già mai này.

Giờ thì mọi hi vọng của Thư đều sụp đổ. Vì chắc chắn không đời nào bố mẹ Lâm có thể từ chối một cô con dâu tương lai như Hoa. Vừa đẹp, vừa giỏi lại còn có tương lai. Quan trọng nhất, Phùng Kim Hoa là con gái cả của ông Phùng Kim Cương, người được cả đất nước Viễn Đông này gọi là "Kim Cương Đen" vì ông là trùm ngành công nghiệp dầu khí Viễn Đông. Nghĩ đến câu "Kình nghê vui thú kình nghê/ Tép tôm thì lại vui bề tép tôm" từng đọc trong mấy cuốn ca dao tục ngữ, Thư chỉ biết cười khổ. Thư từng rất tự tin. Nhưng giờ này ngồi so sánh tương lai, quá khứ lẫn hiện tại với Hoa, Thư thấy tình cảm đơn phương của cô không khác nào hạt muối bỏ bể. Thư chẳng biết làm gì, đành nhìn Lâm và Hoa ngày càng yêu nhau say đắm. Cay đắng hơn nữa là Lâm khá khờ khạo chuyện trai gái nên suốt ngày lôi Thư ra để xin ý kiến. Trên đời này, chắc chẳng còn gì đau khổ hơn việc bất đắc dĩ phải nối giáo cho giặc. Câu nói ấy vận đúng vào hoàn cảnh của Thư. Dĩ nhiên, tình yêu mãnh liệt buộc Thư phải giữ kín tiếng thét đau đớn của trái tim. Bề ngoài, cô cứ tươi cười, gõ vào đầu Lâm chửi yêu "Sao ngu thế?". Nhưng chỉ có mình Thư biết, mỗi lần như vậy, cô lại ngồi khóc suốt đêm.

Cuối năm thứ nhất Đại học, thì Lâm và Hoa cãi nhau một trận to.

Thư chẳng quan tâm lắm đến việc ai sai ai đúng. Thư chỉ biết rằng đây là cơ hội nghìn năm có một. Cô tình nguyện rủ Lâm đi uống bia giải sầu. Lâm chở Thư đi, phóng như điên trên phố. Quả thật lúc này mà được tựa đầu vào vai Lâm thì có chết Thư cũng không tiếc. Nhưng không được. Một là bạn bè, hai là không gì cả. Trong lúc này, một lời tỏ tình đến từ người không ngờ tới chỉ khiến Lâm thêm rối trí mà thôi.

Chọn một bàn nằm trong góc khuất nhất của quán, Lâm gọi luôn cả két bia. Thư lắc đầu thở dài ra vẻ quan tâm:

- Thế sao mà cãi nhau?

Lâm chưa uống được giọt bia nào. Nhưng có lẽ khi ở kí túc anh đã uống không ít. Bằng chứng rõ ràng nhất là vừa nãy đèo Thư sau lưng, Lâm lao xe đi vùn vụt như muốn đâm vào đâu đấy chết quách đi cho rồi. Giọng Lâm lè lè và khàn khàn như gã bợm hút thêm tí thuốc lào. Anh tuôn ra cả tràng như thể muốn trút sạch mọi ấm ức trong lòng:

- Hoa ghen tị với mày. Hoa bảo mày mê tao, mày thích tao! Làm gì có cái chuyện vô lí ấy?! Mày là bạn thân của tao chẳng lẽ tao lại không biết mày với tao quý nhau?! Quý chứ có phải yêu đương gì đâu?! Tao bảo Hoa không tin thì cứ việc hỏi thẳng mày. Nhưng Hoa không chịu! Mà lại còn chửi cả tao nữa chứ! Tao ức lên tát cho Hoa một cái rồi bỏ đi!

Thư giật mình. Người điềm đạm như Lâm mà lại vung tay tát người yêu thì phải tự hiểu rằng những lời mạt sát của Hoa đối với Thư tồi tệ như thế nào. Tuy ngoài mặt cười gượng cho Lâm thấy mình không hề chấp nhặt những chuyện xàm xí như thế, nhưng trong bụng Thư cứ sôi lên những cảm giác hỗn độn. Khi thấy Lâm bảo Hoa dám chửi mình, Thư thấy tức. Rồi đến lúc biết được nguyên nhân Hoa không ưa mình thì Thư đâm ra xấu hổ. Dù nặng nề thế nào đi nữa, cô cũng phải công nhận những lời mà tình địch của cô phun ra đã bắn trúng tim đen cô. Thư có mồi chài Lâm thật. Những hôm Lâm qua phòng Thư chơi, Thư thường cố ý không mặc đồ lót ở trong. Hoặc Thư tìm bộ nội y nào đó thật quyến rũ rồi mặc bên ngoài áo quần trắng mỏng. Ngược lại, khi tới chỗ Lâm, Thư cũng mặc áo yếm hở lưng, quần short, váy ngắn hoặc thứ gì đó sexy. Như vậy không là mồi chài thì là gì? Dù xấu hổ và tức tối, Thư không thể phủ nhận rằng mình đang đóng vai kẻ thứ ba rắp tâm phá hoại. Vì thế mà bao nhiêu lời khó nghe của Hoa, Thư đều mỉm cười cho qua.

Hành động của Thư khiến Lâm không khỏi áy náy. Anh tự trách mìmh đã làm bạn buồn. Có giời (và Hoa) mới hiểu được trong bụng Thư thực sự chất chứa những mưu mô toan tính gì. Trò đời hễ cái gì hào nhoáng, đẹp đẽ thì lại dễ hấp dẫn con người ta hơn là những điều giản dị đã gắn bó với chúng ta suốt quãng đường dài. Không chỉ vậy, thứ hào nhoáng kia xuất hiện dưới hình dạng của sinh vật được coi là có nọc độc nguy hiểm nhất hành tinh: đàn bà. Người trần mắt thịt ngờ nghệch như Lâm sao có thể miễn nhiễm thứ độc chết người ấy. Anh xiêu lòng. Men bia tạo thành chất xúc tác cho những ý nghĩ tội lỗi được dịp đâm chồi, nảy sinh rồi quấn chặt lấy trái tim anh như muốn bóp vụn ranh giới tình bạn. Lâm lắc đầu một cách vội vã. Anh điên cuồng cào cấu bộ óc đang bị đầu độc bởi cồn, bởi sự quyến rũ không đúng lúc đúng chỗ của Thư. Lâm nhìn chằm chằm vào Thư bằng đôi mắt đỏ ngầu của con thú động dục. Cái nhìn khiêu khích ấy khiến Thư đỏ bừng mặt. Cô cảm thấy mồm mép mìmh khô ran. Chất lỏng trong người tụ lại một chỗ.

Giữa quán nhậu ồn ào, chỉ có bàn của Lâm và Thư là yên lặng tới đáng sợ. Đó là kiểu bầu trời êm đềm trước cơn bão điên cuồng càn quét. Gió bắt đầu nổi lên, cuốn theo những hình ảnh dâm dục tràn vào trong trí Lâm. Những lần hớ hênh không quần áo lót của Thư. đầu v* nâu lộ ra qua lớp sơmi trắng mỏng. Cặp mông tròn trịa thách thức sự kiên nhẫn của những kẻ có thú vui đét thật mạnh vào bàn tọa của bạn tình để lại dấu vết năm ngón tay đỏ lừ. Các mộng tưởng trong đầu Lâm càng lúc càng vượt ra xa giới hạn anh từng định sẵn cho mình. Ánh mắt trong sáng, nụ cười buồn buồn và tiếng thở đều đặn trong những giấc ngủ sâu của Hoa sau mỗi lần hai người làm tình đều chỉ còn là tiếng muỗi vo ve quanh tay Lâm. Mọi thứ đều là cỏ rác. Cỏ rác bị cuồng phong cuốn đi. Thành trì cuối cùng sụp đổ. Lâm đột ngột đứng phắt dậy. Anh luống cuống thò tay vào túi, rút ra tờ tiền có mệnh giá to nhất thảy ra giữa bàn. Anh gọi thật to:

- Ra tính tiền! Không... không cần trả lại!

Mọi đầu mút thần kinh của Lâm đều bị chi phối bởi cồn và Thư. Ngay cả dây thần kinh xấu hổ cũng thế. Lâm không quan tâm tới việc mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh như nhìn một thằng du đãng chỉ khoái gây chú ý và tạo chuyện thị phi. Thứ còn sót lại trong đầu Lâm lúc này là Thư - một kẻ đồng chủng thuộc giống cái cũng đang trong thời kì sinh sản. Kẻ khôn ngoan như Thư không thể nào không đọc được những diễn biến tưởng tượng dâm ô qua đôi mắt long sòng sọc của Lâm. Cô đứng dậy theo, đưa đôi mắt lóng lánh ướt át nhìn cậu bạn thân đã tống cô vào friendzone quá lâu.

Trong khoảnh khắc, mọi thứ thay đổi. Trái Đất quay ngược lại thời kì hỗn mang khi nó còn là những nguyên tử li ti trôi nổi trong khoảng không vô định. Rào cản đạo đức, tình cảm bị đạp đổ không thương tiếc. Vũ trụ chỉ còn Lâm và Thư. Hai người đã bị đày ải tới ốc đảo dành riêng cho lũ bội phản luật lệ của nhân loại.

Những gì xảy ra sau khi Lâm phóng xe như điên lôi Thư vào nhà nghỉ, lăn lộn cả ngày dài trên giường, dưới sàn, phòng tắm, bàn ghế đều chẳng đáng được kể lại.

Chuyện sau đó hai tháng đáng bàn cãi hơn. Vì Thư có chửa. Cái việc mà Lâm quyết định gạt phăng đi sau khi chẳng biết làm gì ngoài xin lỗi Thư và đổ lỗi cho cồn bỗng nhiên lại được dịp đào bới bung bét lên. Lâm shock. Còn Thư thì vui mừng. Ít nhất vị thế của Thư lúc này cũng đã ngang ngửa với Hoa. Một đứa trẻ, không biết trai hay gái, sẽ là nhịp cầu vững chắc nhất nối liền sợi chỉ đỏ mờ nhạt giữa Lâm và Thư. Lâm không thể bỏ đứa bé. Thư biết thế. Anh sẽ nghĩ lại về những gì anh đã làm. Anh sẽ thấy đó là lỗi của bản thân. Sự tốt bụng và lòng thương hại của Lâm hóa thành phát đạn chí mạng xuyên thẳng qua trái tim Hoa.

- Alô Hoa à? Anh có chuyện này muốn nói.

Từ đầu dây phía bên kia, giọng Hoa trong trẻo cất lên như tiếng nước suối nhỏ lên viên kim cương thuần khiết:

- Em đây. Em cũng có việc. Nhưng anh nói đi. Em nghe.

- Anh sắp lấy Thư. Anh xin lỗi. Hôm ấy anh say quá. Thư có bầu rồi. Anh không thể vô trách nhiệm... -Lâm tuôn một tràng. Anh biết nói liên tục, nói không ngừng không ngắt không nghỉ là cách để bịt mồm Hoa lại. Nhưng anh đã lầm.

Hoa gào lên như con thú bị thương:

- Tao sẽ giết cả hai đứa chúng mày! Lũ khốn nạn! Tao nguyền rủa chúng mày! Chúng mày không sung sướng với nhau mãi được đâu! TAO NGUYỀN RỦA BỌN MÀY SẼ SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!

Lâm giật mình. Không phải vì lời lẽ cay độc của Hoa mà là vì tiếng sấm nổ ngang trời. Một cơn bão sắp đến. Bầu trời sầm mặt lại vì nỗi thù hận của Hoa. Lâm vẫn nghe tiếng Hoa chửi bới mình và Thư. Trong tiếng rủa xả có lẫn cả tiếng khóc. Lâm hạ giọng xuống thấp hết cỡ:

- Anh chỉ lấy Thư trên danh nghĩa. Hôn nhân trên giấy tờ thôi. Anh và em sẽ vẫn qua lại với nhau. Nhé?

Hoa không bằng lòng với lời an ủi mang tính thủ tục của Lâm. Giọng cô gầm ghè như chực chờ ăn tươi nuốt sống lũ đốn mạt đã đâm sau lưng mình:

- TAO - NGUYỀN - RỦA - BỌN - MÀY!

Tiếng thét chói lói của Hoa làm Lâm giật mình đánh rơi điện thoại di động. Khi cái smartphone đắt tiền đã lăn lóc dưới chân, Lâm vẫn còn nghe giọng thù hận của Hoa không ngừng nguyền rủa mình. Những từ ngữ độc địa nhất, rùng rợn nhất mà con người nghĩ ra được đều trào ra, đổ ồng ộc vào tim gan Lâm khiến anh thấy vừa bực bội, vừa nhục nhã, vừa cay đắng. Chỉ vì một phút yếu lòng, Lâm đã để lại hậu quả hết sức tồi tệ. Dù anh có bù đắp cho Hoa bao nhiêu cũng không đủ. Thứ Hoa muốn, Lâm không thể cho cô được nữa. Tượng đài người đàn ông hoàn hảo không còn hào nhoáng như trước. Giờ đây, nó giống một khối đồng dựng giữa bãi hoang để làm toilet cho bồ câu và các loài chim khác.

Ngoài sân, mưa rơi ào ào như trút xuống một trận đại hồng thủy nhằm xóa sổ mọi tội ác trên quả đất vốn đã chịu quá nhiều tàn phá dưới bàn tay đầy tham vọng của loài người. Thỉnh thoảng, Lâm lại giật mình vì tiếng sét xé trời xé đất. Anh chưa từng thấy một trận mưa nào đáng sợ như thế này. Nó giống một cơn cuồng nộ của tự nhiên hơn là dấu hiệu của mùa mưa thường niên. Trời đang tối dần. Bóng cây hắt lên cửa sổ chiếu thành những hình thù móp méo quái dị. Lâm thấy rờn rợn. Nên dù mới sáu giờ chiều, anh vẫn quyết định chui vào chăn, ôm laptop chơi game cho đến sáng.

Ngay sáng hôm sau, mặc cho mưa vẫn rơi đều đều, Lâm nhất định chạy ra đường mua sim mới, xin nghỉ học và đưa Thư về ra mắt bố mẹ. Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, ít ra là bề ngoài của nó. Nếu có ai đó thật sự vui, thì người đó hẳn phải là Thư. Cô đã đọc không biết bao nhiêu bộ ngôn tình đề tài "tiền hôn hậu ái", và cuộc đời cô giờ đây chẳng khác nào một que kẹo ngọt khé cổ. Quá sưng sướng. Quá hạnh phúc. Không từ nào có thể diễn tả nổi niềm vui khi lấy được người mình yêu - kẻ vốn dĩ chưa từng yêu mình.

Đám cưới của Lâm và Thư được tổ chức ở nhà hàng chuyên về ẩm thực Brosheland Jeanette. Thư thích món Viễn Đông hơn. Nhưng kệ. Dù sao Thư cũng thích không khí lãng mạn trong nhà hàng này. Và lí do quan trọng nhất bắt Thư không thích cũng phải thích, chính là bố mẹ chồng cô thích. Ông bà Khải có nhiều chuyến công tác ở nước ngoài. Trong số các quốc gia họ từng đặt chân đến, thì Brosheland với nền ẩm thực lớn nhất nhì thế giới và kinh đô Pashes hoa lệ là nơi để lại cho họ nhiều ấn tượng mạnh nhất. Chẳng có gì là lạ khi ông bà Khải nhất nhất đòi tổ chức đám cưới cho con trai ở đây theo đúng phong cách Tây phương văn minh. Nếu ông bà đã muốn thế thì Thư cứ nghe theo. Cô cũng chẳng mất gì. Mọi chi phí cho đám cưới, nhà trai đồng ý chi trả toàn bộ cơ mà?!

Thư mặc soirée trắng, đầu đội vương miệng bạch kim mà ông bà Khải thuê người chế tác độc quyền. Hoa cưới cũng là những bông hồng được hái trực tiếng từ nông trang ở miền Đông Honoland, vừa được vận chuyển một cách tỉ mỉ hết sức ngay trong đêm qua.

Thư ngơ ngẩn nhìn Lâm mặc vest đen đi đi lại lại giữa những vị khách thượng lưu. Tay ai cũng cầm một li rượu ngoại đắt tiền. Chẳng ai bàn đến đám cưới, về đôi trẻ, về những đứa bé sẽ ra đời. Họ chỉ nói về sự sụt giảm của những giá trị, những lời lỗ, những tấm danh thiếp kiểu cách. Trong khoảnh khắc bị cô lập giữa hào quang của thế giới thượng lưu, Thư thấy mình chẳng khác nào con khỉ. Một con khi mẹ đang mang bầu con khỉ con. Khỉ đẻ ra khỉ. Khỉ không thể đẻ ra loài người đẹp đẽ có làn da mịn màng và mái tóc mượt mà. Thư lo sợ cho tương lai. Kể từ ngày trở thành kẻ phá hoại chuyện tình giữa Lâm và Hoa, đây là lần đầu tiên Thư thấy ân hận. Cô tự hỏi rằng liệu mình có thể hạnh phúc nổi không, khi mà cả quãng đời còn lại, cô sẽ phải dùng chính sinh linh trong bụng mình làm cầu nối giữa hai vợ chồng. Lâm sẽ yêu cô chứ? Có hay không? Chắc chỉ Lâm biết. Có lẽ trong số tất cả quan khách ở đây, Thư là kẻ duy nhất thật lòng.

Đột nhiên, Thư nghe thấy tiếng sét nổ vang trời đất như báo hiệu một điềm gở. Cô ngoảnh đầu nhìn ra cửa. Mưa đang rơi. Những hạt mưa to như hạt đậu trút rào rạo xuống mặt đường nhựa, hắt cả vào váy của một cô nhân viên phục vụ. Thư vội kéo tay cô gái đứng lui vào phía trong cho khỏi ướt. Tất cả những người đang đứng đây đều đi ô tô đến, họ chẳng hề bận tâm về cơn mưa ngoài kia.

Bất chợt từ ngoài cửa, một bóng đen lù lù tiến vào. Hoa đã tới. Y như một con bồ câu đen tuyền rũ mình vì mưa quật gió hất. Cô vẫn đẹp. Mặc cho mascara chảy thành dòng trên má như hai hàng lệ đen quái dị. Mặc cho mái tóc dài rối tung, ướt lướt thướt. Mặc cho đôi giày cao gót chỉ còn một chiếc dưới chân phải, chiếc còn lại vắt vẻo trên ngón tay thanh mảnh.

Hoa ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn tất cả mọi người. Ai nấy im bặt. Sau im lặng, họ xầm xì. Họ bàn tán về nhân cách của Lâm và Thư. Họ mỉa mai sự ngây ngốc của Hoa.

Lâm quay lưng đi, anh vội sải những bước rất dài về phía toilet. Bỗng Hoa gọi giật lại:

- Mày đứng lại. Cả mày nữa Thư ạ.

- ...

- TAO NGUYỀN RỦA CHÚNG MÀY! CHÚNG MÀY SẼ SỐNG NHỤC SỐNG NHÃ VĨNH VIỄN! CHÚNG MÀY SẼ PHẢI TRẢ NỢ TAO! QUẢ BÁO KHÔNG CHỪA MỘT AI ĐÂU!

Tiếng gào thét thê thiết của Hoa làm các bà mệnh phụ đang đứng không tránh khỏi đồng cảm. Họ đều là vợ của những người đàn ông giàu có. Ít nhiều thì mấy ông chồng ấy cũng sinh tật trăng hoa. Giàu đổi bạn, sang đổi vợ. Sự bội phản của đàn ông luôn luôn là chất liệu tuyệt vời cho văn học và nhiều loại hình nghệ thuật khác. Trong đó có nghệ thuật nguyền rủa, trù ếm mà Hoa vừa biểu diễn cho mọi người cùng thấy. Từ trong cái cổ mảnh mai và đài các như bông huệ tây, tiếng gầm thét như rồng khạc lửa như thiêu cháy những gram kiên nhẫn cuối cùng trong Thư. Thư vùng lên, mặc hàng nghìn ánh mắt đang chằm chằm soi mói mình:

- Cô còn tới đây làm gì nữa?! Anh ấy đã là chồng cô đâu? Mới chỉ là người yêu! Là NGƯỜI YÊU! Còn Lâm bây giờ là chồng tôi! Cô buông tha cho chúng tôi đi! Cả con chúng tôi nữa! Cô tưởng mình là con nhà giàu, cô tưởng mình xinh đẹp, tưởng mình tài năng thì không ai dám làm gì cô sao?!

Hoa không hề sững sờ trước phản ứng của Thư. Cô nghiến răng nghe kèn kẹt:

- S.. am... sa... ra..

Hoa vừa dứt lời liền bỏ chạy ra ngoài. Thư chỉ kịp nhìn thấy một tia sét chói lòa đánh xuống. Rồi mọi thứ tối sầm lại. Bụng dưới đau nhói. Thư ngất đi giữa tiếng mưa ngớt dần.

Giờ nhờ lại, Thư thấy mọi thứ như thể một giấc mơ. Hoa bị sét đánh chết ngay trước mặt cô. Báo chí đưa tin suốt cả tháng trời. Cái chết của cô tiểu thư Phùng Kim Hoa trở thành đề tài hot. Chuyện giữa Thư và Lâm cũng bị đem ra mổ xẻ. Tất nhiên, trong mắt cả thế giới, Thư không khác nào con đĩ khốn nạn. Các bà mẹ bỉm sữa trên mạng xã hội cũng đã lập một hội anti dành riêng cho Thư và "nhiều con đĩ cướp chồng người khác".

Cơ mà thiên hạ chẳng hề điều tiếng mãi được. Họ có lắm thứ để bận tâm hơn. Khi cô công chúa nhỏ Lê Ngọc Diệp ra đời, cũng là lúc dư luận quên đi sự tồn tại của Thư. Lê Ngọc Diệp, kim chi ngọc diệp, lá ngọc cành vàng. Thư chỉ định đặt tên con mình là Lê Hà Anh, Lê Tú Anh, hay cái gì đó tương tự. Nhưng nó đẹp quá. Đôi môi chúm chím hồng như nụ tường vi đầu tiên. Cặp mắt sáng long lanh trong sáng. Làn da trắng mịn màng như cánh hoa lily. Thư đã sinh ra một đứa trẻ tuyệt đẹp. Thư đã không đẻ ra con khỉ. Tất cả mọi người không thể không yêu thương đứa bé này. Nó như công chúa Aurora trong nôi vậy. Thư không ngần ngại bảo Lâm đặt tên con là Ngọc Diệp.

Lâm cũng bất ngờ không kém gì Thư. Anh nhìn đứa bé gái không chớp mắt. Sao lại đẹp thế này? Anh lấy ngón tay thô ráp định vuốt đôi má bồ quân của con nhưng lại sợ làm nó đau. Lâm reo lên sung sướng:

- Bố mẹ nhìn đây này nó cười này! Trông xinh chưa?

Bà Khải cũng trầm trồ:

- Ôi trộm vía đẹp như tiên con nhỉ? Cho mẹ bế cháu mẹ một tí nào! Ôi ông ơi ông xem này thích chưa?

Ông Khải không giấu nổi nét xúc động:

- Con gái à? Mà thôi con gái đẹp thế này thì một trăm đứa con trai cũng không bằng! Tiên chứ không phải người phàm!

Từ đó trở đi, Diệp trở thành nam châm thu hút mọi sự chú ý trong nhà. Thư và Lâm nhờ đứa bé mà tình cảm cũng được vun đắp. Cả hai không nói với nhau, nhưng cũng ngầm hiểu là Lâm đã yêu Thư rồi.

Diệp vẫn lớn lên từng ngày. Xinh xắn, thông minh và ngoan ngoãn. Chỉ có duy nhất một vấn đề là Diệp không giống bất cứ ai trong nhà.

Diệp giống hệt Hoa. Giống từ mái tóc đen dài, sống mũi thẳng tắp thanh tú, cái cổ mảnh mai đài các như hoa loa kèn. Cho tới cả ánh mắt lúc nào cũng u buồn, Diệp đều thể hiện rõ ra rằng mình là một bản sao hoàn hảo của Hoa. Hai người giống nhau đến độ lâu dần, Thư không còn đủ can đảm để nhìn thẳng vào con gái mình. Thư muốn làm gì đó cho Diệp bớt giống Hoa đi. Làm gì nhỉ? Thư nhìn Diệp, bảo:

- Con có muốn làm tóc không?

Diệp tròn mắt nhìn mẹ. Con gái tuổi lớn, mười thì chín đứa mê làm đẹp. Diệp đương nhiên không phải ngoại lệ. Nó cũng thích quần áo đẹp, thích làm tóc, làm móng, trang điểm. Nhưng có muốn cũng chẳng được. Trường Diệp học rất nghiêm khắc. Và bố mẹ chưa từng đồng thuận việc Diệp làm đẹp quá sớm. Diệp vốn dĩ đã đẹp lắm rồi. Đẹp đến độ nguy hiểm. Thỉnh thoảng lên mạng đọc những tin tức về hãm hiếp, quấy rối tình dục, hoặc khi xem nhầm một bộ phim sex có nội dung biến thái, Thư và Lâm lại chột dạ.

Chẳng trách mà Diệp ngạc nhiên trước câu hỏi của mẹ.

- Có chứ mẹ, bây giờ đang nghỉ hè con làm gì chẳng được. -Diệp cố giấu nỗi bất ngờ trong lòng. -Thế mẹ cho con làm à?

- Ừ. Nóng thế này thì cắt bớt đi rồi uốn ép nhuộm gì, tùy con. Cần tiền mẹ cho.

Diệp sửng sốt không nói nên câu cảm ơn mẹ. Thư quay đi, không muốn tiếp tục nhìn con gái mình nữa. Dù muốn hay không, Thư buộc phải thừa nhận rằng gương mặt đó đã hằn sâu vào tâm trí cô, reo rắc vô vàn ảo mộng kinh hãi suốt nhiều đêm liền. Hơn mười năm về trước, chính gương mặt thiên sứ này đã chiếu vào Thư vẻ hằn học và cay đắng.

Samsara là gì thế nhỉ?

Thư đã tự hỏi câu ấy nhiều lần. Công cụ tìm kiếm Finny cho Thư biết nghĩa tiếng Viễn Đông của từ ấy: luân hồi. Trong bộ não đơn giản của Thư, luân hồi là đầu thai chuyển kiếp. Có phải ngày ấy Hoa muốn sống lại một cuộc đời mới, không có Lâm và Thư không?

Giờ này ngồi đây, tránh né gương mặt cô con gái mình dứt ruột đẻ ra, Thư bỗng nhiên rùng mình. Chẳng lẽ con bé này... Không! Nhất định không thể có chuyện đó. Vốn tốt nghiệp trường Sư phạm, dù không làm nhà giáo, Thư vẫn thích tư duy một cách logic hơn. Khoa học chưa nơi nào chứng minh vấn đề đầu thai chuyển kiếp. Và nhiều nhà nghiên cứu cũng cho rằng, trong thời gian mang thai nếu như người mẹ nghĩ về gương mặt nào đó quá nhiều, thì con họ cũng giống hệt như thế. Ngày đó, Thư không tránh khỏi bị ám ảnh bởi người yêu cũ của chồng mình. Diệp giống Hoa cũng đâu có gì khó hiểu. Thư tự nhủ như thế, và cô bỗng thấy mình là người mẹ tồi. Thư nghĩ mình nên xua tan ý nghĩ đó đi. Cô quyết định, ngày mai sau khi đi làm về, cô sẽ mua một món gì đó ngon ngon cho hai bố con. Rồi Thư vuốt lại mái tóc đen dài của Diệp, thì thầm vào tai con:

- Con chẳng cần làm đẹp đâu, con vốn dĩ đã đẹp rồi.

Tối hôm sau, trời lại đổ mưa tầm tã. Lâm về nhà trước, tiện đường mua thêm chai rượu tây để bữa tối vợ mua thêm phần đặc sắc. Anh chợt nhớ ra, Diệp không uống được rượu. Phải mua nước ngọt cho con bé. Lâm gọi điện về cho Diệp. Không biết con bé nó muốn uống gì đây.

Nhưng Diệp không bắt máy. Ngoài trời, mưa rơi gió thổi như quất vào trái tim người cha. Diệp ở nhà một mình. Nhà không nuôi chó, chỉ có hệ thống báo động sẵn sàng rú ầm lên khi có kẻ đột nhật vào ban đêm. Bây giờ mới hơn 8h tối, hệ thống chưa được kích hoạt. Diệp thường xuyên đem điện điện thoại di động bên người. Vậy sao con bé không nghe máy?

Diệp, nghe điện thoại đi con. Lâm sốt ruột nuốt khan. Mưa và bóng tối. Những dấu hiệu chẳng lành. Anh nhớ nhiều năm về trước khi anh nói lời chia tay Hoa, mưa cũng to không kém hôm nay. Những vạch sáng ngoằn ngoèo giãy giụa trên bầu trời mờ mịt mưa. Kí ức về Hoa khiến Lâm thấy rờn rợn. Công nhận con gái anh giống Hoa thật. Diệp và Hoa có nhiều nét tương đồng đến độ đôi khi Lâm rùng mình khi nhìn mặt con.

Đó là những lúc khác. Còn giờ đây, nỗi lo âu đè nặng trong lồng ngực đã chiếm hết chỗ cho những sợ sệt kì dị. Anh phải về nhà ngay. Lâm vội vã quay xe lại, cố lái càng nhanh càng tốt.

Lâm lao thẳng xe vào trong garage ô tô. Tay lăm lăm chai rượu ngoại như một thứ vũ khí phòng thân. Anh chẳng thèm quan tâm đến việc bộ đồ đắt tiền bị ướt mưa. Thứ duy nhất sót lại trong óc anh bây giờ là sự an nguy của cô con gái.

Một mùi nguy hiểm bốc ra nồng nặc. Đó là thứ mùi tanh tưởi, thối khẳm như xác chết, gay gắt như cuồng nộ và dai dẳng bám sâu như hận thù. Ngay lúc này đây, khi đứng trong ngôi nhà khang trang rộng rãi của chính mình, Lâm ngửi thấy mùi ấy.

- D... Diệp ơi! Con đâu rồi? Nhanh lên con ra đây!

Lâm run rẩy. Sự run rẩy rung động từng lời Lâm nói. Diệp không trả lời. Ngôi nhà không khóa cửa. Điện thoại di động của Diệp vứt chỏng chơ trên bàn kính phòng khách.

Bỗng Lâm nghe thấy tiếng chân chạy thình thịch trên tầng hai. Anh chạy lao lên rồi bất giác thở phào nhẹ nhõm. Diệp đang đứng trước mặt anh. Ướt lướt thướt từ đầu tới chân. Cơ thể thiếu nữ nở nang nửa kín nửa hở, che đậy lại bằng cái khăn tắm chỉ quá bẹn có hơn một gang tay.

- Trời ạ! Sao bố gọi con không nghe máy? -Lâm ngồi phịch xuống bậc đầu tiên của cầu thang, chai rượu tây để ngay cạnh.

Diệp ấp úng đáp:

- Con đi tắm. Con quên mang điện thoại theo.

- Sao lúc nãy bố ở dưới nhà, bố gọi con không trả lời?

- Lúc đấy có tiếng sấm chớp, con sợ quá...

Nói đến đây, mặt Diệp đỏ bừng. Nó hơi ngượng khi thú thật với Lâm về chuyện lớn đùng rồi mà còn sợ sấm chớp. Về phần Lâm, anh yên tâm hơn lúc nãy nhiều. Quả tim trong lồng ngực bắt đầu trở về với đúng nhịp điệu thường nhật của nó.

Nhưng rồi Lâm lại thấy mình đang đứng trong một tình huống cực kì phức tạp. Lâm đã ba mươi ba tuổi, ở ngưỡng cửa tuyệt vời nhất, sung mãn nhất trong cuộc đời người đàn ông. Trước mặt Lâm lúc này đây là con gái ruột của anh, trong sáng, ngây thơ và thánh thiện như thiên sứ với những đường nét cơ thể hoàn hảo. Hơn thế nữa, gương mặt Diệp lại giống hệt người yêu cũ của Lâm. Thật chẳng hay ho gì khi Lâm phải thừa nhận với bản thân mình rằng anh đang cương cứng khi liên tưởng tới cảnh Diệp đang oằn oại dưới cơ thể anh.

Lâm vội quay mặt đi, bỏ xuống nhà, không quên dặn lại một câu:

- Con mặc quần áo chỉnh tề vào rồi xuống dọn bàn. Mẹ chắc sắp về rồi đấy!

Lâm vừa dứt lời thì đèn điện trong nhà vụt tắt. Anh giật mình thò tay vào túi áo tìm chiếc bật lửa thì tiếng sấm bổ vang trời như thể muốn rung chuyển cả ngôi nhà đồ sộ. Ngay lập tức, một hình thể nóng bừng áp sát vào thân mình ướt sũng nước mưa của Lâm. Anh cố lấy giọng bình tĩnh, vuốt mái tóc dài còn chưa kịp khô của Diệp:

- Không sao, anh đây rồi.

Không sao, anh đây rồi.

Lâm như mất lí trí. Anh nhận ra khi ôm lấy mình, Diệp đã hoàn toàn khỏa thân. Đáng buồn thay đó lại là điều duy nhất anh ý thức được. Lửa dục bốc lên, đốt cháy chút nhân tính cuối cùng.

Lâm ôm ghì Diệp vào lòng, đưa tay sờ soạng lung tung trên làn da mịn màng, mát rượi của nó. Mùi bạc hà cay đột ngột bốc lên. Nhưng Lâm không để ý. Mọi giác quan của anh, kể cả thị giác bị trói buộc bởi bóng tối, đồng loạt căng lên, dồn sự chú ý vào Diệp.

Nhưng có thật đó là Diệp - con gái anh không? Hay đó là Hoa, bóng ma của quá khứ đang ám ảnh anh từng ngày từng đêm suốt mười ba năm ròng. Lắm lúc, nghĩ đến tình yêu của mình với Thư, Lâm tự hỏi đó thật sự là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay chỉ là chút thương hại và trách nhiệm. Từ những day dứt về Thư, Lâm lại ân hận nghĩ về Hoa. Hoa chửi anh là đúng. Hoa hận anh là đúng. Hoa chết, tất cả là do anh. Anh không thể đổ lỗi cho Thư. Là do anh đã không dứt khoát.

- Hoa, Hoa còn giận anh không? -Lâm như kẻ dở say dở tỉnh, anh áp môi vào má Diệp thì thầm tên của Hoa.

- Không, Hoa giận anh làm sao được? -Diệp đáp.

Nghe đến đây, ý thức đột ngột vùng lên chiếm quyền kiểm soát bộ não của Lâm. Anh nổi da gà ngã khuỵu xuống. Trong màn đêm dày đặc, Lâm bàng hoàng hiểu ra tất cả. Cũng như Thư, anh từng vô số lần dùng Finny tìm kiếm từ khóa "samsara". Kết quả duy nhất anh nhận được là LUÂN HỒI.

Vòng quay sinh tử.

Vòng quay nhân quả.

Bàn tay lành lạnh của Diệp chạm vào đũng quần đang u lên một cục lớn của Lâm. Nó kề đôi môi mềm mại vào tai Lâm, thở gấp gáp:

- Lâm, Lâm thích em lắm cơ mà?! Lâm chán em rồi à? Em không như hồi xưa nữa đâu! Lâm sờ em đi! Đi! Mau lên sờ vào chỗ này, chỗ này nữa... Em còn đẹp hơn cả hồi trước nữa! Lâm nhìn đi!

Đẹp bật sáng. Kèm theo một tia sét giáng xuống từ bầu trời như xé toác màn mưa. Lâm sững người nhìn Diệp. Cơ thể của đứa con gái tuổi dậy thì thật đẹp, thật tươi tắn, thật hấp dẫn.

Diệp là Hoa, là người anh từng yêu. Cũng là cô gái luôn luôn ám ảnh anh từng ngày từng giờ. Hoa không giận thật sao? Nếu không giận thì còn gì để nói nữa? Hoa đang đứng ngay trước mắt anh. Trẻ trung hơn cả lần cuối hai người thấy nhau.

Một tình huống quái đản như thế này, lẽ ra Lâm phải sợ. Nhưng có một thứ còn lấn át cả nỗi sợ: dục vọng và những khát khao bẩn thỉu. Bao nhiêu tội ác người ta gây ra đều là do không biết sợ. Họ không sợ những gì mình có thể gây ra cho người khác. Và vì vậy, họ coi thường quy luật nhân quả. Một trong số những bản năng cơ bản nhấtcủa con người là sợ hãi. Hành vi nhẫn tâm của Lâm, của Thư đã đem tới hậu quả khôn lường. Đánh mất bản năng, Lâm và Thư trở thành kẻ thoái hóa so với những vận động phát triển của nhân loại.

Lâm nhận ra, mình đang là kẻ yếu thế. Hoa đầu thai chuyển kiếp, giữ nguyên hình nguyên dạng, có thể điều khiển được cả thời tiết, dòng điện. Nếu muốn, Hoa sẽ giết chết Lâm bất cứ lúc nào.

Bằng một giọng run như cầy sấy, Lâm hỏi:

- Em... em... sẽ không kh... ông giết anh chứ?

Hoa đáp lại ngay, ngọt ngào như mật mía:

- Không, em yêu anh lắm. Làm tình với em đi! Nhanh lên! Thư đi vắng rồi! Nhanh lên!

Nói rồi, Hoa với tay nắm lấy tay Lâm chạm vào chỗ kín của mình. Lâm hoàn toàn bị thôi miên. Anh đè Hoa xuống sàn.

Bất chấp việc giờ đây Hoa là Diệp, là máu mủ của Lâm.

Bất chấp việc Thư có thể về bất cứ lúc nào.

Bất chấp việc khi chết đi, Lâm vĩnh viễn phải chôn vùi linh hồn mình ở chín tầng địa ngục.

Càng ra vào trong người Hoa, càng ngje những âm thanh rên rỉ của Hoa, Lâm càng hiểu rõ mình không thể dừng lại. Cảm giác sung sướng đến từ việc vừa loạn luân, vừa vụng trộm với tình cũ không khác nào thứ ma túy kịch độc. Nó ăn mòn trí óc và đục rỗng nhân tính của Lâm. Anh làm nhanh hơn, mạnh bạo hơn. Hoa dùng mười ngón tay bấu chặt lấy vai Lâm, cào nát lưng Lâm, tạo ra các vết xước chằng chịt.

Đột ngột một tiếng sét nữa lại đánh xuống. Cánh cửa mở tung như có cơn cuồng phong ập tới.

Thư đứng trước cửa, hai con mắt trợn trừng nhìn lên hành lang. Cảnh tượng trước mắt thật sự không thể tưởng tượng nổi. Diệp đang vùng vẫy, đang la hét. Còn Lâm, chồng cô thì đang ngấu nghiến con bé, hùng hục như con đến kì động dục. Lâm không hề hay biết vợ mình đang đứng ngoài cửa, nhìn lên để xem chồng cô đang hãm hiếp con ruột. Anh chỉ mơ hồ nhận ra Hoa của anh đang giãy giụa để thoát ra.

Thư gầm lên:

- ĐỒ KHỐN NẠN!

Lâm hoảng hốt rời bỏ thân thể mịn màng của Hoa. Anh nhồng nhỗng lật đật bước xuống thang, miệng nói đều đều như được lập trình sẵn:

- Đó không phải Diệp. Đó là Hoa. Hoa đã tái sinh rồi. Người yêu tôi đã sống dậy rồi. Cô ấy chờ đợi để lớn lên rồi trao thân cho tôi lần nữa. Cô phải đi khỏi nhà này. Đi mau lên. Cô hãy trở về cái chốn bần cùng rách rưới của cô đi.

Thư sửng sốt nhìn đôi mắt vô hồn của Lâm. Người chồng yêu quý, ngòi cha mẫu mực. Giờ là tên tâm thần trần truồng đang lải nhải những điều phi lí.

Không, điều ấy không hề vô lí. Vì đúng là Thư đã ở sai chỗ của mình. Cô không được phép ở đây. Lẽ ra chỗ này là chỗ của Hoa.

Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Hoa là Diệp. Hoa đã giữ đúng lời hứa, cô ta đã cho cái gia đình này tan nát.

Rồi tất cả sẽ cùng nhau xuống địa ngục.

Trên hành lang, Hoa đã đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mặt Thư đang biến sắc liên tục. Thư như điên dại, cô lao ra đường. Lâm cũng chạy theo như chơi trò rượt bắt. Lâm yêu Hoa, anh đang làm theo lệnh của Hoa. Hai kẻ điên đuổi bắt dưới mưa. Thư vừa chạy vừa phá ra cười sằng sặc. Thứ chảy dài trên má cô là nước mưa hay nước mắt? Thư không biết. Cũng như ngày xưa cô không biết điều mà Lâm dành cho cô là tình yêu hay sự thương hại.

Ở trong nhà, Diệp nằm bệt xuống sàn như đã chết. Một, hai rồi ba giây sau, nó ngủ thiếp đi. Ngủ vĩnh viễn. Phần thân thể trần trụi đầy vết cào xé do Lâm gây ra cùng một ít tinh dịch còn sót lại trong âm đ*o trở thành minh chứng hùng hồn cho một vụ tấn công tình dục bệnh hoạn.

Lâm và Thư vẫn đuổi bắt. Phố xá vắng tanh. Hình như sét sắp đánh xuống thêm lần nữa.