[Tôi đang ngồi ở Dingtea, vừa ngồi vừa nghĩ ra những chuyện kinh dị. Tôi rất thích ngồi sáng tác ngẫu hứng trên điện thoại thế này. Chúc các bạn có bản dạng giới là nữ một ngày 20 tháng Mười vui vẻ.]
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, không béo không gầy, đeo kính gọng trắng, ngồi một góc, thỉnh thoảng lại lại đưa tay phải lên xem đồng hồ. Thật khó mà không chú ý đến ông ta, bởi cả người ông ta mặt đồ trắng, y như một con bồ câu khổng lồ. Một lúc sau, ông ta bỏ ra ngoài, để lại tờ một trăm ngàn cùng nụ cười rất bí hiểm trên mặt. Ngoài tờ tiền ra, người đàn ông mặc đồ trắng còn để lại một cuốn sổ bìa da màu nâu, một cây bút máy đỏ và một cái tai nghe ear-bud. Người đàn ông lạ lùng vừa đi vừa cười. Ông ta tung hứng chiếc chìa khóa ô tô trên tay, chân nhún nhảy, mồm huýt sáo một bài nhạc pop. Đàn bồ câu bên đường đờ ra như bị thôi miên. Chúng ngừng mổ mấy miếng bánh mì mà khách bộ hành quăng cho để dõi theo người đàn ông mặc đồ trắng từ đầu đến chân. Sau khi người đàn ông đó ra ngoài, một cô gái trẻ nãy giờ ngồi trong quán cũng đứng dậy. Cô ta để lại tờ một trăm nghìn. Mái tóc cô ta đen tuyền, dài đến đầu gối và tết thành hai cái đuôi sam vắt sang hai bên vai. Trái ngược với người đàn ông vừa bỏ đi kia, cô gái trẻ hơn nhiều, chắc chỉ hai mươi tuổi là cùng. Cả người cô mặc đồ đen giống như mấy fan nhạc rock bên Tây phương. Người đàn ông mặc đồ trắng ngồi vào trong xe. Cái xe cũng trắng toát. Ông ta phóng đi, không quên nhìn vào gương chiếu hậu. Gương mặt cười quái đản đột ngột đổi sắc khi thấy cô gái áo đén đuổi theo ông ta sát nút. Lúc ấy, trong quán, có ba nhân viên phục vụ. Người thứ nhất là Hòa, sinh viên năm ba. Anh nhanh tay tóm lấy cuốn sổ và đút luôn vào túi xách. Cuốn sổ bìa da màu nâu do ông khách quái dị bỏ lại còn rất mới, chỉ viết có vài trang. Người thứ hai là Sương, vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, nghỉ học một năm vì không biết phải thi vào trường nào. Cô vớ luôn chiếc bút mà vị khách để quên. Món đồ thứ ba, tức chiếc tai nghe ear-bud không nhãn hiệu cũng bị một nhân viên phục vụ khác lấy mất. Đó là Tường. Đúng lúc Tường vừa làm mất tai nghe. Càng tốt, cậu đỡ phải mua. Đêm hôm đó, Hòa ngồi nghịch cuốn sổ bìa da. Ông khách kia hình như đang học ngoại ngữ hiếm, bởi trong sổ toàn những chữ mà Hòa không biết nó thuộc về loại ngôn ngữ nào. Có mấy trang bị dính vào nhau. Hòa nhấp nước bọt vào đầu ngón tay để giở qua giở lại cho dễ. Giấy của cuốn sổ có vị đắng chát. Mực phai ra cả ngón tay. Hòa liếm trúng và thấy cổ họng anh bốc cháy. Anh ngã gục xuống, co giật, bọt mép sùi ra. Chỉ vài giây sau, Hòa đã không còn thở nữa. Sương là người cuối cùng ra về. Cô lấy sổ và cây bút vừa thó được ra ghi chép lại mấy lưu ý. Vừa đi, Sương vừa xoay cây bút máy. Chợt Sương vấp vào sợi dây điện dưới chân. Cô ngã xuống, cây bút máy đắt tiền chưa đóng nắp đâm thẳng vào cổ cô. Máu túa ra, phun như vòi nước. Sương hoảng hốt, cố giãy ra nhưng sợi dây điện dưới chân đã thít chặt cổ chân cô lại. Tường thì cắm tai nghe nằm ngủ. Cậu có thói quen nghe nhạc trước khi ngủ. Sáng hôm sau, người ta tìm thấy Tường chết trong phòng. Não cậu ta nát bét như trứng chưng. Nói về người đàn ông áo trắng, sau khi thấy cô gái mặc đồ đen đuổi theo mình, ông ta phóng xe thật nhanh, cố gắng hòa lẫn mình vào dòng người đông đúc. Cô gái thì không có vẻ gì là vội vàng, cứ tà tà đi bộ. Nhưng cô ta đi rất nhanh. Mỗi lần cô đi vào trong ngõ vắng, vài giây sau cô lại xuất hiện từ trong một cái ngõ khác cách chỗ vừa rồi vài trăm mét. Khoảng cách giữa cô và người đàn ông mặc áo trắng không hề thay đổi. Trên phố, người ta thấy bồ câu và quạ bay ngập trời. Hình như hai loài chim đó sắp sửa lao vào nhau, quyết đấu một trận sinh tử.