[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát

Chương 37: Về Nhà




Ông Khá không nhớ rằng ông đã về nhà kiểu gì. Nhưng không sao, dù sao trên người ông cũng chẳng trầy xước gì, chẳng mất mát gì. Ngõ dài trong đêm lờ mờ sáng. Hơi men làm hai chân ông cứ vướng vào nhau. Ông vừa đi vừa dụi mắt, thỉnh thoảng lại ngáp dài. Dù sao cũng khuya lắm rồi.

Chẳng được mấy bữa như hôm nay, người bạn cùng đơn vị với ông thời chiến tranh biên giới Việt - Trung, mấy chục năm không gặp tự dưng tái ngộ. Hai người dắt nhau vào trong quán bia, rồi cà kê dê ngỗng đến tận tối mịt.

Ông Khá hát lẩm nhẩm mấy bài nhạc chế tục tĩu, thỉnh thoảng lại khanh khách lên tự cười mình.

Bỗng ông thấy ở giữa ngõ có một đứa trẻ con cỡ sáu bảy tuổi đang đứng. Dưới ngọn đèn vàng vọt, da đứa bé gái tái xanh và thân hình gầy gò của nó mờ ảo như sướng khói. Giờ đã là nửa đêm, sao lại có đứa trẻ con đứng trong ngõ là thế nào? Ông Khá rùng mình. Hơi rượu bay sạch. Ông nuốt khan, nghĩ đến những chuyện ma quái ông thường nghe hồi còn nhỏ. Bao nhiêu năm sống ở thành phố, giữa ánh đèn điện sáng trưng, ông Khá ngỡ rằng chẳng có con ma con yêu nào hiện ra mà hù dọa ông được.

- Ông đưa cháu về nhà với?

Tiếng của đứa bé gái như từ cõi nào xa lắm vọng về khiến ông Khá lạnh toát sống lưng. Ông gặp ma, gặp ma thật rồi! Ông muốn chạy, nhưng lại sợ rằng đứa bé gái ma quỷ này sẽ đuổi theo ông.

- Ờm... cháu con cái nhà ai? -Ông Khá hỏi.

- Cháu là con bố Đông, mẹ Mai. -Đứa bé đáp. -Nhà cháu ngay gần đây thôi nhưng mà cháu sợ ma lắm.

- Ôi làm gì có ma! Cháu đừng sợ!

Ông Khá nói với đứa bé mà như tự nói với chính ông. Ông đang sợ ma, và con ma thì đang đòi ông phải đưa nó về nhà.

- Thế... thế thì nhà đó ngay gần đây thôi! Để ông đưa cháu về! -Ông Khá không dám từ chối. Đằng nào thì nhà Đông cũng chẳng xa xôi gì, hơn nữa nếu ông muốn về nhà, ông cũng phải đi qua chỗ đó. Sống trong khu này lâu, chuyện nhà này nhà kia biết hết, ông Khá chưa từng nghe Đông có vợ chứ đừng nói là có con. Vậy đứa bé này ắt là ma rồi! Thôi thì con ma tí hon này cũng không có vẻ gì là muốn hại ông. Ông cứ dắt nó đi, có khi đêm nay ông ngủ, nó lại cho ông con đề để làm giàu?

Thế là ông Khá và đứa bé, một người một ma, bước cùng nhau trên con đường hẹp. Mấy ngọn đèn nhỏ trong ngõ bỗng dưng chớp tắt liên hồi rổi đồng loạt nổ tung. Mảnh thủy tinh rơi đầy dưới chân ông Khá. Xung quanh ông và đứa trẻ giờ chỉ toàn là bóng tối và vầng trăng sáng lờ nhờ yếu ớt trên đầu. Ông Khá ước mong sao mấy ngôi nhà đóng kín cửa kia sáng đèn, nhìn thấy ông để ông có thể ù té chạy thật nhanh, thoát khỏi bóng ma quái ác đang đeo bám ông.

Quãng đường đi từ đầu ngõ đến nhà Đông chỉ vài chục bước chân, nhưng hôm nay sao lại dài thế? Ông Khá lại liên tưởng đến chuyện ma đưa lối, quỷ đưa đường khiến người ta đi thành vòng tròn trong ngõ cụt.

- Ông có sợ ma không hả ông? Cháu sợ ma lắm!

Ông Khá không đủ can đảm đề nhìn vào bộ mặt nhợt nhạt của đứa bé con. Ông đáp bằng giọng run như cầy sấy:

- Ông sợ ma, sợ ma chứ. Nhưng mà... đi hai người thì không sợ cháu nhỉ?!

Nhưng đứa bé đã biến mất. Nó chưa trả lời ông mà đã đi rồi. Ông Khá toát mồ hôi lạnh toát, vắt giò lên cổ chạy về ngôi nhà chìm sâu trong màn đêm.

*****

Chị Mai ôm chầm lấy con, sụt sùi khóc, hỏi:

- Ôi, con đi đâu mà giờ này mới về! Mẹ tìm con mãi! Sao con lại về được nhà?

- Ông kia đưa con về. -Đứa con gái chỉ ra cửa, nơi bóng tối đang phủ kín những ngôi nhà nhỏ trong ngõ.

- Ông nào? -Mai ngơ ngác.

- Ông ấy biến mất rồi.

Đúng là chẳng có người đàn ông nào cả.

m*TXN3;