Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 67: Nợ máu phải trả bằng máu




Dịch Hạo Phong cũng không còn vẻ ngơ ngác như ngày trước, trong mắt của anh hiện lên sự uất hận. Âm thanh trong đầu cứ không ngừng phát ra

"Mau chạy đi! Cầu xin ngươi, mau chạy đi"

"Hạo Phong! Ngươi có yêu ta không? Sau này ta đầu thai ngươi đừng có quên ta nhé?"

"Hạo Phong, ta không muốn sống cùng người đó. Chi bằng ngươi cứ để ta chết đi, đợi sau này...đợi sau này ta và ngươi cùng bên nhau"

"Hạo Phong, làm ơn...đừng giết người vô tội"

"Hạo Phong, ta đau lắm"

Hình ảnh người kia nằm trong vũng máu, cố gắng nói chuyện trấn an anh vang lên. Lúc đó, anh như bị ma xui quỷ khiến. Nhìn lên trời gào lên một tiếng rồi cuối người xuống, ngay tại cổ của người kia hút cạn máu.

Dịch Hạo Phong trong quá khứ sau khi uống được máu người thì mở phong ấn, con quỷ trú ngụ trong cơ thể làm chủ. Một mình đồ sát cả một làng thợ săn. Từ người lớn, trẻ con, cho đến phụ nữ...không một ai sống sót dưới tay anh.

Tiếng kêu la thảm thiết vang cả một làng, Viêm Khắc lúc đó nhìn cảnh tượng ở phía trước, cả một nơi bị nhuốm đỏ. Người hắn yếu lại nằm trong tay kẻ khác vừa cười vừa nguyện để kẻ kia uống máu. Trong lòng càng nổi lên lửa giận.

"Viêm Khắc, hôm nay ta sẽ giết ngươi"

Dịch Hạo Phong của lúc đó đã bị con ác quỷ trong người khống chế, trong kí ức hắn đã từng lao đến xé xác hàng loạt đám thở săn. Đến cả Viêm Khắc dù là thợ săn hàng đầu đến đâu cũng bị hắn căn ngay cổ.

Lúc đấy, nộc độc của Hạo Phong ghim sau vào cơ thể Viêm Khắc khiến hắn đau đớn, giãy dụa như sắp chết đến nơi.

Nhưng ma cà rồng có mạnh đến đâu cũng có khắc tinh của nó. Nếu không phải lúc đó Lão Trương, một thợ săn ma cà rồng lừng lẫy một thời về hưu khống chế Hạo Phong thì chuyện kinh không khủng còn có thể xảy ra nhiều hơn.

Lão Trương xuất hiện, với kinh nghiệm nhiều năm của ông cũng suýt giết chết được Hạo Phong. Nếu không phải lúc đó cha mẹ và anh trai đến cầu xin tha mạng thì Hạo Phong cũng đã không còn đứng ở đây.

Bọn họ giao kèo, chấp nhận phong ấn Hạo Phong một lần nữa. Nhưng Hạo Phong vì mất đi người mình yêu nên đã đau đớn phong ấn nửa kí ức của bản thân. Chấp nhận mất đi một phần kí ức để khồn phải đau lòng.

Nhiều năm trôi qua, người kia cuối cùng đầu thai thành Hoa Từ Vũ. May mắn là bọn họ đã gặp nhau, cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng cớ gì, thằng điên Viêm Khắc lại xuất hiện ở đây?

Dịch Hạo Phong như con hổ được thả về rừng, gặp được kẻ địch thì nhanh chóng lao đến. Hôm nay, anh không giết chết cái thằng khốn này thì chắc chắn người sẽ chết dưới tay hắn còn rất nhiều.

Lúc trước là người anh yêu, bây giờ là anh trai. Vì cớ gì? Thằng khốn kia có quyền cướp đi những người yêu thương của anh?

Dịch Hạo Phong lao đến, khuôn mặt sau lưng cũng dần mờ đi. Đó là dấu hiệu của việc anh sắp mở phong ấn, gặp lại kẻ thù lâu năm. Đúng là không nên để hắn sống thêm.

Ánh mắt Dịch Hạo Phong đỏ ngầu, răng nanh cũng mọc dài ra, sát khí trên cơ thể nồng đậm.

"Viêm Khắc"

Giọng nói lạnh lùng bây giờ khàn đặc, vừa chói tai vừa đáng sợ. Dịch Hạo Phong nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao đến chỗ kẻ kia.

Viêm Khắc đứng trên mái nhà cười lớn thách thức.

"Đến đây nào, ta phải trả nợ với ngươi. Sau đó mang em ấy về nhà"

Một bên mắt của Viêm Khắc đỏ đậm, hệt như của Dịch Hạo Phong, hắn để lộ răng nanh, nở nụ cười thoả mãn chờ đợi anh lao đến.

Nhớ đến cái chết của Từ Vũ năm xưa, nhìn anh trai tan biến một cách đau đơn. Hạo Phong gần như nổi điên, áp lực lớn làm vỡ cả cửa kính.

Sau một tiếng gào lên, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi hắn sẽ đến chỗ của Viêm Khắc. Nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện bốn năm cái bóng đen bay ngược về phía anh. Dùng tốc nhanh nhất chặn anh lại, từng âm thanh quen thuộc vang lên.

"Cậu chủ nhỏ, đừng đánh mất bản thân mình. Chúng tôi đến rồi"