Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 47: Chủ động nắm tay




Vất vả lắm Hoa Tự Tâm mới ổn định tinh thần, nhưng ông vẫn lo lắng về chuyện con mình kết bạn giao du với những kẻ không bình thường. Ví dụ như trường hợp đặc biệt vừa rồi.

Trong lòng ông không yên tâm, cứ liên tục dặn đi dặn lại con mình chơi với kẻ ngốc thì phải cẩn thận, nếu không nó giở trò xấu thì thiệt thòi con cưng của ông nào.

"Con trai à, nhà ta nghèo cũng đã nghèo rồi. Con không cần phải học theo đám nhà giàu đó. Dù cậu ta có giàu đi chăng nữa nhưng mà ngốc quá cũng không tốt. Cái gì mà nuôi một đàn trâu? Làm gì có chuyện bị trâu húc rồi nhét ruột vào lại sống tiếp! Hay là con báo lên thầy hiệu trưởng thử xem, ta nghe thời sự bảo rằng dạo gần đây giới trẻ hay sử dụng chất kích thích như đập đá. Có khi nào thằng bé kia đập đá nên ngáo luôn rồi không?"

Hoa Từ Vũ lén nhìn Dịch Hạo Phong đang tủi thân ngồi một góc, cậu che cái loa điện thoại lại. Cố gănhs hạ nhỏ âm lượng xuống thì thầm.

"Ba à! Anh ấy quả thật rất tốt. Ngoại trừ việc anh ấy ngốc ra thì anh ấy không có sử dụng chất cấm nào cả. Ba cứ tin ở con..."

Hoa Từ Vũ muốn khóc cũng khóc không được, chẳng thà cứ nói anh ấy ngốc con hơn là nói cho cha nghe về việc mình đang chung sống với con ma cà rồng mạnh nhất đang bị phong ấn sức mạnh. Đến lúc đó ba cậu sẽ nghĩ cậu như thế nào? Chẳng phải nghĩ cậu cũng đập đá đến ngáo luôn rồi à?

Nhưng mà cái con dơi bự ở phía sau lại không hiểu chuyện. Anh không biết từ lúc nào đã lù lù sau lưng cậu, còn nhanh tay cướp lấy điện thoại của Từ Vũ nói.

"Ba vợ, Hạo Phong không có ngốc thiệt mà? Nhà con thật sự có trâu đó. Còn là trâu có thể mang ra chiến trường, nếu ba vợ không thích trâu thì con tặng heo nhé? Ba muốn heo rừng hay heo nhà nuôi, hay là con tặng ba mười con heo đất có được không? Con không có ngốc đâu, ba cho con cưới Từ Vũ nha. Hay ba vợ có muốn biến thành ma cà rồng không? Để con cắn cổ hút máu ba vợ cho ba vợ biến thành giống con nhé...Ưm...ư! Bé con sao lại bịt miệng anh? Bé con hư"

"Oái! Hạo Phong à, anh đừng có nói nữa được không?"

Tút! Tút...

Hoa Tự Tâm nhìn thấy cuộc gọi đã ngắt kết nối, ông đứng lặng yên như tờ mấy giây. Sau đó ông liếc mắt nhìn con trâu, con trâu cũng nhìn ông.

Một người một trâu nhìn nhau. Sau đó ở giữa cánh đồng, Hoa Tự Tâm hét lên.

"Bông Cúc Nhỏ à, chúng ta mau về nhà thôi. Thằng anh cả của con chơi phải thằng ngáo đá rồi. Cái gì mà biến thành ma cà rồng chứ? Không ổn rồi"

"Bà nó ơi! Đừng làm việc nữa, chúng ta lên thành phố tìm con trai đi. Thằng bé đang giao du với đám bạn xấu. Không ổn, không ổn rồi"

Cứ thế, Hoa Từ Vũ không hề hay biết mình sắp lâm vào cảnh gà bay chó sủa trong thời gian sắp tới.

Chật vật cả một buổi sáng dỗ dành con dơi bự nào đó hết dỗi vì lỡ chê anh ta ngốc. Mặt trời cũng được thay bằng mặt trăng. Nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối, Hoa Từ Vũ lại quay qua nhìn con dơi bự đang ngồi trên giường.

Anh mặc áo thun rộng màu xám, ở phía trước ngực còn in hình con cá mập chibi, ở dưới mặc chiếc quần đùi gần đến gối cùng màu với chiếc áo anh mặc. Bàn chân anh đang đung đưa đôi dép hình con cá mập mà cậu vừa mới săn sale mua cho. Hai mắt long lanh hỏi.

"Bé con, chúng ta có thể ra ngoài chơi"

Hoa Từ Vũ cười khổ cực lắc đầu ghen tị, đúng là người đẹp trai thì mặc bộ đồ như trẻ trâu cũng trông rất là đẹp trai. Cậu còn nhớ như in đêm hôm đó Dịch Hạo Phong nằng nặc bắt cậu chỉ dạy mình cách săn sale, cậu là con nhà nghèo cũng chưa từng biết sale là gì.

Thế là một người, một dơi bự thức nguyên cả một đêm như mở ra kỉ nguyên mới. Trở thành chiến thần trong làng săn sale.

Bọn họ săn rất nhiều đồ, thậm chí còn săn được hai bộ đồ hình con cá mập này bằng một nửa giá gốc,còn được miễn phí ship. Hai đôi dép hình con cá mập cũng là từ săn sale mà ra, tất nhiên là dùng voucher giảm giá, tiện tay áp dụng luôn cả miễn phí ship lần hai. Cả hai nhanh chóng có trên tay một outfit giá quá hời.

Nhưng kì lạ ở chỗ, Dịch Hạo Phong mặc bộ đồ mang thêm đôi dép vẫn đẹp trai. Cậu mang vào lại không khác gì trò hề, nhưng Dịch Hạo Phong nói đây là đồ đôi. Cậu chỉ đành chiều theo cái tên lớn xác kia mà thôi.

Hoa Từ Vũ nhìn thấy thời gian cũng đã thích hợp liền chuẩn bị kĩ túi tiền của mình, sau đó còn cầm chìa khoá đi ra ngoài.

"Hạo Phong, mau đi thôi"

Dịch Hạo Phong phụng phịu đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa giậm chận giận dỗi nói.

"Bé con ngốc! Bé con mới là đồ ngốc."

Hoa Từ Vũ không hiểu chuyện gì, còn không hiểu bản thân mình vừa gây ra tội gì. Chỉ đành mù mịt hỏi.

"Em làm sai cái gì sao? Anh giận dỗi cái gì?"

Dịch Hạo Phong bĩu môi, chìa tay mình ra nói.

"Muốn em nắm tay anh..."

Hoa Từ Vũ nhìn bàn tay lạnh ngắt trắng bệch không có một hồng hào của anh,trong lòng không hiểu sao lại có chút ấm áp. Cậu cẩn thận khoá cửa phòng, sau đó dùng tay mình nắm tay anh, cả hai cùng nhau lao ra ngoài. Bắt đầu một cuộc vui chơi vào buổi tối.