Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 43: Hôm nay mang anh ra ngoài trời




Dịch Hạo Phong "thật" nào đó vừa nhìn thấy thái độ kiên quyết của cậu đã có chút bất ngờ. Mặc dù thường ngày thân thể này bị cái kẻ ngốc kia sử dụng, nhưng hắn vẫn có thể quan sát bên ngoài. Bé con này bình thường rất ngoan ngoãn, còn có chút nhút nhát. Bây giờ thì hay rồi, đuổi người người còn không chịu đi.

Dù ở trạng thái nào, Dịch Hạo Phong vẫn thích Hoa Từ Vũ. Nhưng nếu là ở trạng thái ngốc nghếch, Dịch Hạo Phong chính là một con ma cà rồng chuyên đeo bám người, nhưng ở nhân cách hiện tại, Dịch Hạo Phong thông minh, biết suy nghĩ, biết cách nên bảo vệ cậu thế nào.

Nhưng Từ Vũ không hiểu, mặc kệ cái tên mặc lạnh nào đó đang trừng mắt nhìn mình. Cậu lướt ngang qua người Hạo Phong rồi trèo lên giường.

"Này! Tôi nói em có nghe không? Mau đi đi, cái tên ngốc đó nếu như giành lấy thân thể này nhất định sẽ lại bám chặt em. Tôi là đang cho em cơ hội"

Hoa Từ Vũ bình thản đắp chăn nằm xuống rồi đáp.

"Em mặc kệ, em chính là muốn Dịch Hạo Phong kia quay lại"

"Em...em...."

Hoa Từ Vũ bắt đầu cố chấp từ khi nào vậy? Dịch Hạo Phong nào đó tức giận đến nghiến răng, nhưng cậu có vẻ không sợ, trực tiếp quay mặt vào tường nhắm mắt ngủ.

Dịch Hạo Phong bực bội nói.

"Này nhá! Là tôi đuổi cậu không đi nhá! Sau này có chuyện gì thì tự chịu trách nhiệm với tên ngốc đi nhá. Ông đây không thèm chơi với lũ con người như cậu"

Con ma cà rồng nào đó vừa nói vừa cởi giày ra, sau đó trèo lên giường mở tung chăn của Từ Vũ rồi chui rúc vào nằm cạnh cậu.

"Nhích qua một bên cho tôi nằm nữa"

Con ma cà rồng nào đó mặt mũi vẫn bực bội, nhưng tay lại vòng qua eo Từ Vũ. Theo thói quen như cũ ôm cậu cả một đêm, miệng lẩm bẩm.

"Là cậu bắt tôi ôm cậu"

Hoa Từ Vũ mắt nhắm, miệng đáp.

"Vâng! Đúng vậy, anh nói sao thì nghe vậy"

"Tôi là con ma cà rồng thông minh, không phải tên Dịch Hạo Phong ngốc nghếch kia. Tôi vì thấy cậu đáng thương nên mới ôm thôi"

"Vâng"

"Là cậu bắt tôi ôm cậu"

"Vâng"

"Là tôi đuổi cậu không đi"

"Vâng"

Cuối cùng, Hoa Từ Vũ kết luận được một câu. Dù Dịch Hạo Phong có ở trạng thái nào thì cũng là một con ma cà rồng ngốc nghếch mà thôi.

Sáng hôm sau là ngày nghỉ, Hoa Từ Vũ cho phép bản thân lười biếng dậy trễ hơn một tiếng thường ngày. Lúc cậu mở mắt ra, khuôn mặt điển trai của Dịch Hạo Phong đã đập ngay trước mắt.

Ánh sáng mặt trời không thể chiếu đến khu kí túc xá này, mặc dù ở đây có chút âm u nhưng bầu không khí trong phòng ngược lại vẫn rất tốt.

Hoa Từ Vũ nghi hoặc hỏi.

"Anh là ai ?"

Dịch Hạo Phong nghe tới đây liền ấm ức bĩu môi đáp.

"Bé con ngốc! Ở chung với anh lâu như vậy vẫn không nhận ra anh sao? Đáng ghét? Hết thương anh rồi chứ gì?"

Giọng nói ngờ nghệch, bộ dạng ngu ngốc này thì chính là Dịch Hạo Phong mà cậu tìm rồi. Hoa Từ Vũ mỉm cười xoa xoa mặt của người kia, làn da lạnh lẽo của anh khiến cậu cảm thấy thoả mái cực kì. Hoa Từ Vũ cười cười đáp.

"Làm sao mà không nhận ra được? Anh còn muốn đuổi em đi không?"

"Bé con! Còn lâu anh mới đuổi em đi"

Hoa Từ Vũ xác nhận đúng người, trong lòng không hiểu sao lại vui đến đỏ mặt. Hai người nằm tán ngẫu với nhau vài câu, sau đó lại cùng nhau vệ sinh cá nhân.

Hoa Từ Vũ xem thời tiết, thở dài một hơi nói.

"Haizz! Thời tiết đẹp thế này thích hợp để đi chơi thật"

"Vậy thì chúng ta cùng đi"

Dịch Hạo Phong gác cằm lên đỉnh đầu Từ Vũ đáp, nhưng cậu có chút ngập ngừng nói lại.

"Không được...anh là ma cà rồng, ra ngoài trời nắng sẽ có vấn đề..."

"Không sao! Đã từ lâu ma cà rồng đã có đồ chuyên dụng mặc ra ngoài vào ban ngày. Chỉ là bọn anh lười thôi"

"Thật...thật sao?"

Dịch Hạo Phong gật đầu trấn an Từ Vũ, hai người cuối cùng cũng thoả thuận đi chơi trong vòng một tiếng nữa.

Hoa Từ Vũ thay đồ lại thấy Dịch Hạo Phong đang cắm cúi lục lọi cái gì ở gầm giường, cậu thắc mắc hỏi.

"Học trưởng, anh tìm gì vậy"

Dịch Hạo Phong kéo từ dưới gầm giường ra một chiếc vali lớn đã bám bụi, sau đó mở vali ra.

Bên trong nhét đầy tiền, thậm chí lúc mở vali ra một ít tiền bị nhồi nhét còn tràn ra sàn. Hoa Từ Vũ xanh mặt hỏi.

"Học...học trưởng, ở đâu có nhiều tiền vậy?"

Anh ngu ngơ gãi đầu thành thật đáp.

"Là anh trai mỗi tháng đều cho, mớ giấy vụn này anh không biết dùng nên cất hết vào vali. Vừa nãy anh gọi hỏi mẹ xem đi hẹn hò nên cần gì, mẹ nói cần thật nhiều giấy vụn.... Cái này cho em"

Gia tộc nhà họ Dịch ở trần gian hay ở giới ma cà rồng đều nổi tiếng giàu có. Số tiền họ tích trữ cả ngàn năm qua phải nói là nhiều vô số, từ đời ông cố cho đến hiện tại đều nhiều không đếm xuể. Chút tiền này đối với Hạo Phong có là gì?

Nhưng đối với Từ Vũ thì rất là nhiều, thậm chí cậu còn nghĩ rằng cả đời này còn không thể làm ra được chừng đó. Nhưng cái con ma cà rồng này dám nghĩ là mớ giấy vụn sao? Con ma cà rồng ngốc này đã được người nhà cưng đến thế nào mà tiền cũng không biết vậy?

Nhưng Hoa Từ Vũ còn chưa kịp nghĩ, một âm thanh bên ngoài đã vang lên.

"Em trai cưng, anh hai nghe em sắp đi chơi bên ngoài. Em trai, anh mang tiền đến em đây. Đi chơi không thể thua bạn bè được"

Sau đó là âm thanh náo loạn cả lên.

"Đại thiếu gia, một vali tiền này đủ không?"

"Không đủ thì cho em trai tôi mười vali, hiếm lắm cục cưng mới đi chơi. Không để em trai thiệt thòi được"

"Hạo Vũ, anh đừng khoa trương như thế! Hạo Vũ, chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã"

"Ninh Trạch! Cậu quản tôi làm gì? Tôi lớn hơn cậu đó. Mau mau đi tìm em trai tôi đi"