Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 4: Mang thư tình đến cho học trưởng




Hoa Từ Vũ dùng hết sức bình sinh nhảy lên bám cạnh thành tường, sau đó gian nào dùng hết tất cả sức lực của mình trèo qua. Tiếp đến, cậu được một lùm cây ở bên dưới đón lấy. Lúc cậu chật vật đứng dậy, trên đầu còn dính một lá cây nhỏ.

Hoa Từ Vũ không thể từ chối được Tiểu Trần, nếu không cậu sẽ mất phiếu ăn giảm giá lắm. Nhưng mà bây giờ nhìn khu riêng biệt này, cậu có chút muốn quay về.

Khu quý tộc này không hề có bảo vệ canh gác như những ngôi trường khác, thiết kế trường học ở đây được xây giống kiểu của anh quốc. Mang đậm chất vương giả. Nhưng màu sắc lại chủ yếu là trắng đen, nhìn kiểu gì cũng thấy âm u.

Mặc dù là buổi sáng, nhưng ở khu quý tộc này lại không thấy một bóng dáng của học sinh đi lại trong sân trường. Giờ này cũng là giờ nghỉ ngơi của giáo viên, cho nên bọn họ đã tập trung về khu bình thường nói chuyện. Dù sao ở đó vẫn náo nhiệt hơn.

Hoa Từ Vũ sợ hãi nhìn xung quanh, ở đây có chút đáng sợ khó nói nên lời khiến cậu rất muốn khóc. Nhưng mà...Tiểu Trần nhất định sẽ không để yên cho cậu nếu cậu chưa đưa thư.

Hoa Từ Vũ phóng lao đành phải theo lao, cậu theo lời chỉ dẫn của Tiểu Trần. Xác định được khu lớp mười hai  nằm ở trên cùng lập tức chạy lên, cái đầu cúi xuống không dám nhìn xung quanh.

Để hiểu trưởng thấy một người bình thường lẻn vào đây nhất định cậu sẽ không được yên đâu.

Vừa lúc này, ở ngay cửa sổ bên trái phòng học của lớp Dịch Hạo Phong, Alex thấy một bóng nhỏ đang chạy hối hả trên sân. Ánh mắt hắn bắt đầu đỏ dần lên nói.

" Chà! Có một người thường lẻn vào đây. Không có kí hiệu xanh, chắc chắn là chưa được cho phép mà đi vào rồi"

Bây giờ là giờ nghỉ giải lao, giới quý tộc của bọn họ thuộc dòng dõi ma cà rồng, mặc dù đã tinh luyện được việc thấy con người cũng không động tâm, thấy ánh thánh giá sẽ không sợ. Thấy ánh mặt trời cũng sẽ không bị thiêu rụi, nhưng dù sao ánh nắng chói mắt như vậy. Bọn họ sẽ không thích chút nào, phần lớn bọn họ sẽ chọn cách ở trong lớp, nếu ai muốn ra ngoài thì cùng lắm sẽ ra sân sau của trường. Treo ngược trên cành cây nghỉ ngơi.

Dịch Hạo Phong ngơ ngẩn nhìn xung quanh, trong đầu còn đang miên man câu hỏi hôm nay ăn gì thì bỗng nhiên một mùi quen thuộc truyền đến mũi.

" Ưm!"

Hắn kêu lên một tiếng, sau đó khịt khịt cái mũi. Trong lòng tự hỏi.

" Con người thường đang ở rất gần đây, nhịp tim đập rất nhanh dường như đang hồi hộp"

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ xong thì cánh cửa bị mở ra.

Một thân ảnh bé nhỏ mặc đồ trắng đứng trước cửa lớn, hơi thở hồng hộc thở hắt ra. Hai má đỏ bừng, mái tóc rũ xuống che đi cả mắt.

Cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn, sau đó lại đồng thanh nói.

" Hừm? Người thường tại sao lại vào đây? Còn tín hiệu xanh kia đâu?"

Hoa Từ Vũ hiện tại cũng không còn tâm trí để ý đến tâm trạng hiện tại của mọi người. Hay nói đúng hơn là chỉ đang tập trung tìm người có mái tóc màu bạc ánh kim.

Dịch Hạo Phong cũng quay mặt nhìn ra cửa, thân ảnh nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, tóc rũ xuống mắt trên mặt có vài đốm tàn nhang. Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cậu ta thật dễ bị ăn hiếp.

Dịch Hao Phong vô thức kêu lên.

" Bé con!"

Giọng nói rất nhỏ, chỉ có Will là kẻ có thể đọc được suy nghĩ người khác có thể nghe thấy. Y xoa cằm nghĩ nghĩ.

" Hóa ra đây là người có mùi máu mà ngày nào Hạo Phong cũng nhớ thương sao? Nhưng mình đâu có ngửi thấy mùi máu thơm nào nhỉ?"

Hoa Từ Vũ vừa tìm một lúc đã thấy được Dịch Hạo Phong. Quả đúng như lời Tiểu Trần nói, anh ấy có màu tóc rất là nổi bật.

Tiểu Vũ nhà chúng ta chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cậu cúi đầu bước đi thẳng đến chỗ của Dịch Hạo Phong trước ba chục người đang đứng yên bất động lấy ánh mắt dõi theo.

Cảm giác giống như cả đàn sói đang nhìn lấy một con thỏ nhỏ vậy.

Hoa Từ Vũ đặt bức thư lên bàn Dịch Hạo Phong, hắn chăm chăm nhìn cậu, cậu lại nói với hắn.

" Cho anh"

Cả lớp cùng đồng lòng suy nghĩ.

" Ồ! Hóa ra là đưa thư tình"

Dịch Hạo Phong không thèm liếc nhìn lá thư một cái, ánh mắt hắn vẫn nhìn gắt gao trên người Từ Vũ.

Từ Vũ nhớ đến lời Tiểu Trần vừa thì thầm vào tay mình. Hai má cậu nóng như lửa đốt, lắp bắp nói.

" Nếu....nếu anh không yêu em, em...em sẽ đấm anh"

Sau đó...sau đó đám người giới quý tộc cảm thấy hình như có một cơn gió nhẹ vừa lướt qua. Bóng người nhỏ kia cũng biến đâu mất rồi.

Cả lớp hoàn hồn lại cảm thán.

" Chạy nhanh thật, nếu để cậu ta làm ma cà rồng thì sẽ là một con ma cà rồng chạy bộ nhanh nhất!"

Alex cùng Ninh Tịch đình thần lại, bắt đầu tức giận nói.

" Khốn kiếp, cái tên người thường đó còn dám đánh Hạo Phong. Hạo Phong, để tớ đi làm thịt nó"

Ninh Tịch tức giận muốn đuổi theo, nhưng Dịch Hạo Phong lại miên man ngẩn mặt suy nghĩ, tiện tay kéo Ninh Tịch lại, còn nói.

" Mở công lớn cho bé con đi, cậu ấy hình như vừa trèo tường vào đây."

Cả lớp bắt đầu sững sờ, có ma cà rồng còn nói.

" Ui cha! Hạo Phong nói được hẳn hai câu kìa"

" Ánh mắt còn chuyển từ màu xám sang màu vàng. Xem ra là đang vui"

Alex cùng Ninh Tịch thở dài ngao ngán nói.

" Hạo Phong lại bị gì rồi"

Đám ma cà rồng mấy lớp xung quanh vì thấy con người bình thường chạy ở khu này, nhưng rất nhanh đã bị đám bạn học của Dịch Hạo Phong đuổi vào lớp theo lời của hắn. Cánh cổng lớn cũng được mở ra, Hoa Từ Vũ cũng không từ bỏ cơ hội này, chạy bán sống bán chết từ công chính về lại khu bình thường.

Sau đó, tiếng loa của khu quý tộc vang lên.

" Hội trưởng Dịch Hạo Phong phát lệnh, con người bình thường vừa xuất hiện ở trường không ai được làm khó dễ tìn đến cậu ấy. Cậu ta chỉ là đi lạc vào đây. Nếu có gì muốn khiếu nại, hãy tìm đến Hạo Phong!"

Đám ma cà rồng còn đang định đuổi theo Từ Vũ sau khi nghe được thông báo đành phải chạy về, không ai dám bám theo đến cùng nữa.

Đừng đùa nữa, bọn họ cũng không muốn làm Hạo Phong tức giận đâu! Đến cả hiệu trưởng còn nhường cậu ta thì huống gì bọn họ dám gây náo loạn chứ. Xem như tha cho con người kia một mạng vậy!