Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 38: Cục cưng của anh hai




Một tiếng gầm giận dữ vang lên, người vừa đá cửa xông vào. Sau đó tức thì chạy bổ nhào đến giường Dịch Hạo Phong đang nằm.

"Ôi em trai cưng của anh, em trai cưng của anh bị sao thế này! Đứa nhỏ tội nghiệp"

Dịch Hạo Vũ vừa kêu trời vừa kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, vừa nãy anh vẫn còn đang tung tăng trong khu mua sắm của loài người. Định bụng mua vài thứ thời thượng để mặc làm màu cùng đám vệ sĩ, nào ngờ chỉ một cuộc điện thoại báo rằng em trai anh bị người ta làm bị thương, Dịch Hạo Vũ suýt chút nữa hận không thể cắm tên lửa vào mông chạy đến trường học.

Anh hết soi bên này, lại soi sang bên kia. Sau khi thấy vết thương trên tay của Dịch Hạo Phong thì suýt ngất luôn.

Vừa lúc này, đám người Ninh Trạch cũng quay về. Dịch Hạo Vũ nghẹn ngào nói.

"Ninh Trạch, em trai tôi bị làm sao vậy? Đứa nhỏ tội nghiệp, nó còn bé...có biết gì đâu"

Hạo Vũ nổi tiếng là kẻ cuồng em trai, hiện tại nhìn em trai bị như vậy. Lòng đau khôn siết.

Ninh Trạch thở ra một hơi, đáp.

"Bị đạn bạc bắn, có người muốn ám hại cậu ấy. Đến cả trường học còn dám xông vào thì chắc chắn là đã hận Hạo Phong rất nhiều"

"Là đám thợ săn Cửu Hắc Huyết"

Hiệu trưởng chỉ vừa nhắc đến cái tên, trong thoáng chốc khuôn mặt của Hạo Vũ liền biến sắc. Vẻ mặt cũng không còn cợt nhả như trước.

Đám học sinh được thầy cô trấn an, Will cùng những người khác cũng về phòng của mình. Chỉ còn lại Ninh Trạch, Hạo Vũ và Hoa Từ Vũ ở cạnh Dịch Hạo Phong.

Thầy hiệu trưởng tất bật chạy đi chuẩn bị nơi để quân đội nhà Dịch Hạo Phong xuất hiện cho nên cũng đã đi từ lâu. Căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Hoa Từ Vũ ngồi ở bên giường, nắm chặt tay Dịch Hạo Phong như thể sợ anh xảy ra chuyện gì.

Dịch Hạo Vũ cũng không thua kém, hết vuốt tóc em trai. Miệng liên tục lẩm bẩm.

"Đứa nhỏ ngốc này, thật tội nghiệp làm sao. Anh hai hứa dù có chuyện gì xảy ra anh hai cũng sẽ bảo vệ em. Thằng bé này"

Cảnh tượng ngày hôm đó lại ẩn hiện trong đầu anh, Dịch Hạo Vũ không thể nào chấp nhận được.

"Làm ơn đừng chạm vào thằng bé, nếu có chết hãy để tôi chết thay nó. Nó là em trai tôi, bất kì ai cũng không được chạm vào"

Sự thống khổ dâng lên, có lẽ lịch sử lại tái hiện. Dịch Hạo Vũ nhất định không thể để nó diễn ra.

Ninh Trạch cũng không biết nói gì, chỉ biết an ủi mọi người xung quanh. Nhưng chính bản thân Ninh Trạch cũng không ngờ được rằng, sẽ có ngày cậu suýt phải chứng kiến Dịch Hạo Vũ suýt nữa thì biến mất khỏi trần đời này.

"Ưm..."

Trong lúc mọi người đang rơi vào trầm ngâm thì Dịch Hạo Phong có dấu hiệu tỉnh lại, Hoa Từ Vũ vui mừng định gọi tên thì anh trai đã nhanh nhẹn đẩy người ra, chạy vội đến nắm tay em trai nhỏ gọi.

"Em trai bảo bối của anh, em tỉnh rồi sao? Có đau không? Có cảm thấy không ổn chỗ nào không? Hay là anh đưa em về nhà chăm sóc nhé?"

Dịch Hạo Phong liếc mắc tìm kiếm xung quanh, trực tiếp không để anh trai vào mắt. Qua một lúc sau, sau khi thấy Hoa Từ Vũ thì lập tức gọi.

"Bé con...."

Hoa Từ Vũ giật mình, vội lên tiếng.

"Học trưởng, là em đây! Anh ổn chứ?"

Dịch Hạo Phong lắc đầu, dùng giọng làm nũng nói.

"Không...anh đau lắm"

"Em trai, em đau thế nào! Em nói anh hai nghe đi"

Hoa Từ Vũ còn chưa kịp nói đã bị ai kia cướp lời. Nhưng mà vị em trai nào đó vẫn không thèm để ý đến Hạo Vũ, chỉ tập trung vào bé con.

"Bé con, anh đau quá"

"Hay là để em đi gọi giáo viên y tế đến nhé?"

Hoa Từ Vũ vụng về xoa xoa tay nói, vậy mà Dịch Hạo Phong lại lắc đầu đáp.

"Không sao, chỉ cần bé con ôm anh là anh sẽ hết đau"

Dịch Hạo Vũ nghe đến đây thì lập tức kêu lên.

"Để anh hai ôm em"

Dịch Hạo Phong đáp.

"Chê..."

Chỉ một từ thốt ra, Dịch Hạo Vũ sốc đến ngã vào người Ninh Trạch. Trong lòng đau khổ ai oán kêu lên.

"Ninh Trạch, thằng bé hết yêu thương tôi rồi. Tôi có nên uống cạn máu con người dơ bẩn ở trước mặt này cho bỏ ghét không?"

Ninh Trạch thở dài đáp.

"Đến lúc đó em trai không muốn nhìn mặt anh thì lại hỏi lí do"

Dịch Hạo Vũ ấm ức trong lòng khóc to....