Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 22: Anh em gặp nhau




Dịch Hạo Phong nằm ôm Hòa Từ Vũ đến sáng, lúc Từ Mộ từ phòng khác ôm gối đi về còn bị anh trừng mắt cho một cái.

"Học...học trưởng, em chỉ là về thay áo quần đi học thôi mà..."

Dịch Hạo Phong vốn dĩ khuôn mặt đã vốn dĩ đã lạnh nhạt, lúc trợn trừng mắt lên còn khiến Từ Mộ sợ đến muốn rớt tim ra ngoài.

Dịch Hạo Phong nổi tiếng nhất trường , chưa kể đến gia tộc họ Dịch cũng không phải là chuyện đùa. Nếu như Từ Mộ dám làm cái vị con cưng nhà họ Dịch này phật lòng không chừng sạp ăn nhỏ của gia đình bọn họ đến cái bàn cũng không còn nữa.

Từ Mộ thương xót nhìn Hoa Từ Vũ, tự hỏi xem cậu bạn chung phòng của mình đã đắc tội gì với vị thiếu gia này khiến anh ta bám lấy Từ Vũ không rời.

Từ Mộc chậc chậc mấy tiếng, sau đó lấy áo quần sang phòng kí túc bên cạnh "ăn nhờ, ở ké" trả phòng cho đôi nam nam đó muốn làm gì thì làm.

Dịch Hạo Phong cũng cần đến lớp, dù sao những tiết học ở trường đó không phải để chơi cho vui. Muốn trở thành một kẻ mạnh, việc đầu tiên là phải học.

Trên vai anh gánh vác một trách nhiệm lớn, tạm thời tách xa Từ Vũ vài tiếng để học vậy.

"Bé con...bé con!"

Dịch Hạo Phong cùng tay của mình vỗ vỗ nhẹ lên mặt của Từ Vũ gọi.

"Ưm!"

Từ Vũ biếng nhát rên lên một tiếng, tiếp tục muốn vùi đầu vào chỗ mát lạnh nào đó định ngủ tiếp.

Dịch Hạo Phong nhìn Từ Vũ như con mèo nhỏ ngọ nguậy, mùi máu của cậu buổi sáng tỏa ra nồng đậm hơn lúc bình thường. Anh kìm không được nhìn đến cái cổ nhỏ nhỏ của Từ Vũ sau đó dùng lưỡi liếm nhẹ một cái.

"Ưm..."

Từ Vũ bị liếm đến nhột giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt của vị học trưởng Dịch Hạo Phong.

"A...học...học trưởng. Anh chưa về sao?"

Cậu nhớ rõ kẻ này tối qua một mực đòi ngủ chung giường với mình, sau một hồi trò chuyện thì cậu nhận ra làn da của anh vào mùa nóng này rất hữu dụng. Sau đó còn được người ta ôm vào lòng đến ngủ quên.

Hoa Từ Vũ vậy mà cư nhiên ở trong lòng Dịch Hạo Phong ngủ quên...

Cậu đúng là không sợ trời nữa rồi mà... Ngủ quên trước mặt một con ma cà rồng có khác gì tự mình hủy diệt mạng sống của mình không ?

Chưa kể là cậu vừa ngủ vừa chảy nước dãi thấm ướt cả cái áo phông đắt tiền của người ta. Dịch Hạo Phong lần này sẽ không tức giận chứ?

Nghĩ đến đây Từ Vũ hoảng hốt ngồi bật dậy. Không những thế còn run sợ nói.

"Học...học trưởng, em...em xin lỗi. Là lỗi của em, anh đưa áo đây em sẽ giặt giúp anh!"

Dịch Hạo Phong cũng ngồi dậy, không nói nhiều lời. Chỉ xoa xoa đầu cậu nói.

"Bé con ngủ rất ngoan, bây giờ phải mau chóng thay đồ đi học. Buổi trưa gặp lại..."

Hoa Từ Vũ ngờ nghệch hỏi lại một lần nữa.

"Cái gì ạ?"

"Bé con thay đồ đi học. Anh cũng phải về phòng thay đổ. Buổi trưa gặp lại"

Bộ dạng của Dịch Hạo Phong hoàn toàn không có chút tức giận, mặc dù khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc nhưng Từ Vũ chắc chắn anh ấy không giận.

Hoa Từ Vũ lí nhí hỏi.

"Ừm...buổi tối anh ngủ có ngon không?"

Dịch Hạo Phong ngẩng người, xoa xoa cái cằm tinh tế lắc đầu đáp.

"Không có ngủ!"

Hoa Từ Vũ trợn mắt khó khăn hỏi.

"Anh không ngủ thật sao? Vậy buổi tối anh làm gì?"

Dịch Hạo Phong xòe lòng bàn tay trái ra, bên trong có đền mấy con muỗi bị đập chết. Hắn rất thành thật đáp.

"Đập muỗi cho bé con ngủ..."

"Anh nghe mùi máu không có vấn đề gì chứ?"

Hoa Từ Vũ nhớ không lầm thì ở trong phim ma cà rồng thấy máu sẽ phát điên. Lẽ nào Hạo Phong không phát điên sao?

Rất nhanh ai đó đã cho cậu câu trả lời.

"Những con muỗi này đói bụng nên bay rất chập. Lúc đập chết chúng nó cũng hề có một giọt máu nào"

Hoa Từ Vũ à lên một tiếng, sau đó ngơ ngơ ngác ngác dụi mắt.

Dịch Hạo Phong cũng phải về phòng, sau khi chào tạm biệt cậu thì trèo cửa sổ rồi biến mất.

Hoa Từ Vũ thở phào một hơi, xem như cái mạng nhỏ này cuối cùng cũng được yên bình một chút.

Nhưng cậu không biết, đến giờ ăn cơm trưa nay còn gà bay chó sủa hơn.

-----****----

Dịch Hạo Phong quay trở về phòng thay áo quần, đám bạn Ninh Trạch vẫn như cũ đứng chờ ở cửa để đưa đón anh. Alex còn tức giận mắng.

"Nửa đêm nửa hôm cậu tự đặt điều hòa còn bắt tôi thanh toán là thế nào hả ?"

Dịch Hạo Phong không nói, ánh mắt vẫn ngơ ngẩn nhớ về đêm qua nằm chung với Từ Vũ, mặc kệ Alex đang gào thét điên cuồng.

Anh bình thản thay áo quần, miệng còn lẩm bẩm cái gì mà.

"Đợi bé con học xong sẽ mang em ấy về nhà..."

Tất nhiên là Tử Châu thở dài chán nản nói.

"Động tâm đến mức này rồi sao? Bọn họ thật sự là có duyên"

Đoạn cô còn quay sang nói nhỏ với Ninh Trạch.

"Xem ra Từ Vũ cũng thích hợp với Hạo Phong hơn. Nói không chừng cậu với nhóc con đó không hợp thì sớm muộn gì cũng quên nhóc đó thôi"

Ninh Trạch im lặng không nói, chỉ bước đến giúp Hạo Phong mặc áo khoác.

Bỗng nhiên có một nam sinh dùng tốc độ cấp tốc chạy đến hét lên.

"Phong..anh trai cậu đến tìm cậu rồi!"

Đám bạn vừa nghe đến đây liền lập tức giật mình hốt hoảng kêu lên.

"Thôi xong đời rồi..."