Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 17: Hạo Phong giận rồi




Từ Châu, Alex, và Will đẩy đẩy tay nhau. Đứng ở trước cửa phòng kí túc xá Hạo Phong làm loạn.

"Tử Châu, cậu là con gái. Mau vào khuyên nhủ một vài câu đi, Hạo Phong sẽ không nổi giận đâu."

"Cậu bị điên à Will, cậu cũng từng thấy dáng vẻ đáng sợ khi Hạo Phong tức giận rồi kia mà. Để Alex đi, dù sao cậu ta cũng bị Hạo Phong đánh quen rồi. Có lẽ bây giờ bị đánh thêm vài cái nữa cũng không sao đâu!"

Alex nhíu mày, đau khổ đáp.

"Lần này Hạo Phong giận, cậu ta mà điên lên không chừng còn đá tôi ra xa! Ninh Trạch đâu, chẳng phải Ninh Trạch theo cậu ta từ nhỏ đến lớn sao? Mau gọi Ninh Trạch đi!"

Tử Châu cuống quýt đáp.

"Ninh Trạch đi đâu rồi, từ khi Hạo Phong đi vào phòng kí túc xá đã không thấy cậu ta nữa rồi?"

Đám của Tử Châu bắt đầu nhao nhao đi tìm Ninh Trạch, bọn họ vừa đi chưa được bao lâu thì Ninh Trạch mang một túi lớn bình thản đẩy cửa đi vào phòng của Dịch Hạo Phong.

Dịch Hạo Phong ngồi trên giường lớn, khuôn mặt vẫn là bị liệt không hề có cảm xúc nhưng ánh mắt lại rũ xuống chuyển đỏ. Ninh Trạch nhìn là biết cái tên này vừa tủi thân lại vừa tức giận.

"Có chuyện gì khiến vị thiếu gia của giới ma cà rồng nhà cậu buồn phiền vậy?"

Dịch Hạo Phong nghịch nghịch ngón tay, liếc nhìn y một cái rồi đáp.

"Bé con đánh tôi!"

Ninh Trạch vốn biết trước chuyện này đã khiến Dịch Hạo Phong phiền lòng cho nên lập tức phì cười. Bình thản ngồi xuống hỏi.

"Chẳng phải cậu ghét ai hành hung mình sao? Vì sao Từ Vũ đánh cậu cậu lại không khó chịu, nhìn mặt cứ như đưa đám bé kia. Thật sự là bị động tâm sao?"

Dịch Hạo Phong gật đầu đáp.

"Mùi máu bé con thích ứng với tôi, cảm giác rất dễ chịu... Là người có cầu nối với tôi!"

Dịch Hạo Phong thành thật đáp, sau đó ngao ngán thở dài.

"Bé con đánh tôi, bé con xấu tính quá!"

Dịch Hạo Phong từ nhỏ đã được tất cả các ma cà rồng bảo vệ, sức mạnh của anh lại bị phong ấn lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác trở thành cục cưng của giới hoàng tộc. Ninh Trạch là con của cấp dưới cha Dịch Hạo Phong, từ nhỏ đến lớn y đều cùng Hạo Phong lớn lên.

Tính cách của anh ngơ ngác không biết xử lí tình huống khi xảy ra chuyện, những lúc như vậy đều do Ninh Trạch tư vấn lần này cũng vậy, Ninh Trạch vỗ vai anh nói.

"Con người là một loài vật yếu đuối, họ không bất tử cũng càng không có sức mạnh như chúng ta. Họ nhìn thấy chúng ta mạnh mẽ và có năng lực, dĩ nhiên là sẽ sợ hãi"

Dịch Hạo Phong bĩu môi đáp.

"Vậy thì bé con sợ tôi sao?"

Ninh Trạch gật đầu, bình thản trả lời.

"Cậu ấy không chỉ sợ mỗi mình cậu, mà là sợ tất cả ma cà rồng. Có lẽ trong trí tưởng tượng của cậu ấy ma cà rồng nào cũng giống nhau, sẽ hút máu người và sẽ tàn sát nhân loại"

"Vậy...tôi phải làm gì đây?"

Ninh Trạch đẩy một túi lớn đến cho Dịch Hạo Phong, thành tâm tư vấn.

"Chẳng phải con đường theo đuổi ai đó nhanh nhất là đến từ dạ dày sao? Vừa nãy tớ đi ra ngoài trường, tiện tay mua về vài hộp đùi gà rán. Nghe nói loài người rất thích ăn món này, cậu mang đến dụ dỗ em ấy. Giải thích rằng mình vô tội là được!"

Dịch Hạo Phong nghe đến đây ánh mắt dao động, rõ ràng là đã thông suốt được điều gì đó. Ánh mắt anh sáng lên nghi hoặc hỏi.

"Thật sao? Nhưng lỡ bé con không thích hay từ chối thì sao?"

Ninh Trạch xoa xoa cằm đáp.

"Vậy thì cưỡng ép cậu ấy, dù gì cách cưỡng ép này hơi hung dữ nhưng mà rất nhanh sẽ có kết quả thôi..."

Ninh Trạch thật ra là chỉ nói đùa, y nghĩ rằng dù gì Dịch Hạo Phong cũng yêu thích Hoa Từ Vũ như vậy. Chẳng nhẽ dùng cách cưỡng ép với Từ Vũ thật sao?

Dịch Hạo Phong ngốc nghếch, cứ tin lời đó là thật. Anh cầm túi gà rán lớn chuẩn bị bay đi, còn không quên ném một viên máu được luyện thành đá cho Ninh Trạch.

"Cảm ơn!"

Ninh Trạch nhìn viên đá máu nguyên chất trong tay, mỉm cười nói.

"Chỉ là tư vấn một chút thôi mà, đại thiếu gia tặng tớ món quà xa xỉ vậy sao?"

Dịch Hạo Phong gật đầu, sau đó bay đi.

Nhưng mà Ninh Trạch không biết, cái tên đại thiếu gia y vừa tư vấn là một khúc gỗ trong tình yêu. Để có được trái tim của người thương sớm nhất, Dịch Hạo Phong ngây ngốc chọn cách thứ hai.

Lúc đi ra khỏi kí túc xá miệng lẩm bẩm.

"Chỉ cần hung dữ cưỡng ép bé con một chút. Chắc chắn bé con sẽ thích mình!"

Nhưng mà thật không ngờ, cái cách đó lại có hiệu quả thật. Chỉ là hai Từ Vũ gặp ác mộng nhiều đêm mà thôi.

-----****----

Ninh Trạch nhìn viên máu tinh túy trong tay, cười thầm. Dù gì đây là những viên đá được tinh luyện từ dòng máu hiếm nhất của loài người. Những viên này thường được luyện gần một trăm năm, chỉ cần ăn một viên này vào thì sức mạnh sẽ tăng lên gấp đôi.

Ninh Trạch cất viên máu vào túi nằm dài trên giường lớn, miệng thì thầm.

"Dịch Hạo Phong !cậu biết không? Thật ra tôi cũng ngửi được mùi máu của Từ Vũ. Nó đúng là rất thơm, tôi cũng động tâm với cậu ấy...chỉ là tôi luôn ở phía sau lưng cậu."