Ban đêm hương sắc rượu nồng, Thời An uống đến ly rượu thứ 3 thì nhận được cuộc gọi từ Lục Thời Gia. Cô cắn môi, bực bội vứt điện thoại vào cái ly có chất lỏng màu vàng trước mặt mình. Thấy thế, Trình Đình đang ngồi bên cạnh lập tức đặt ly rượu xuống, nghiêng người dựa qua.
Cậu ta ôm lấy eo Thời An, ngón tay mập mờ vươn lên cọ xát đôi môi đỏ thắm của nàng, cúi đầu ghé sát bên tai cô, nhỏ giọng dỗ dành, “Có chuyện gì vậy, hả?”
Thời An không phải là loại người có tính tình tốt, hiện tại đang liên tục bị những cuộc điện thoại của Lục Thời Gia tấn công, cộng với bị Trình Đình làm phiền khiến cho cô càng tức giận hơn, nên đối với Trình Đình có thái độ không tốt, cô đẩy cậu ta sang một bên, cau mày nói: ” Tránh ra, nóng muốn chết. “
Giọng nói không nhỏ, tất cả mọi người trong phòng này đều nghe được, ai nấy cũng kinh ngạc, nhưng có một vài cậu con trai như hổ rình mồi ở một bên nhìn thấy vậy thì ngược lại lại khát khao được thay thế Trình Đình ăn mắng.
Không vì gì cả, chỉ là bởi vì người đó là Thời An, bộ dáng mắng người ấy của cô quá mức xinh đẹp khiến người ta muốn bị mắng lại lần nữa.
Trình Đình tất nhiên cũng đã quá quen với thói quen này của cô, nên không có chút khó chịu nào, ngược lại càng thêm ôn tồn dỗ dành, vì sợ rằng vị tổ tông này không vui.
Không bao lâu sau, cửa phòng đột nhiên bị đá văng, phát ra một tiếng vang lớn, những người đang hát sợ hãi đến mức micro rơi xuống đất, micro rơi xuống phát ra âm thanh đinh tai nhức óc khiến lòng người khó chịu.
Lúc này, một người đàn ông mặc một thân tây trang chỉnh tề, áo sơ mi trắng cà vạt đen xuất hiện trước mặt họ. Trang phục đơn giản nhưng khoác lên trên người người đàn ông này lại cảm thấy rất khác biệt và vô cùng thoát tục. Hơn nữa, gương mặt kia của anh ta, đẹp nhưng không thô tục, đẹp một cách khác thường. Mọi người ở đây đều nhận ra được vị vừa đạp cửa này, đây là giám đốc trẻ tuổi nhất của Lục Thị, anh trai của Thời An, Lục Thời Gia.
Lục Thời Gia không làm gì cũng không nói gì, hắn chỉ đứng ở cửa, mọi người trong phòng như ve sầu mùa đông, không dám nói lời nào, ngoại trừ Thời An.
Cô thậm chí còn trừng mắt nhìn Lục Thời Gia, cáu kỉnh đá lăn cái chai trước mặt, cái chai vang lên một tiếng giòn tan, chất lỏng vàng vọt ra khỏi nút cổ chai, ùng ục ùng ục thấm ướt thảm.
Lục Thời Gia mặt không cảm xúc, ánh mắt sáng ngời, lẳng lặng nhìn chằm chằm Thời An.
Cuối cùng vẫn là Trình Đình lên tiếng trước, cậu ta đứng dậy, gãi gãi đầu một cách mất tự nhiên, nhìn Lục Thời Gia giải thích: “Anh Thời Gia, chuyện này…”
“Lão gia tử đang đợi cuộc gọi của cậu.” Lục Thời Gia ngắt lời Trình Đình, câu chữ lạnh lẽo như gián tiếp xử trảm, Trình thiếu gia không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất là bị lão gia tử nhà cậu gọi đến, đây nhất định là do Lục Thời Gia gây ra. Trình Đình tức giận muốn chết, nhưng cậu không dám nổi giận với Lục Thời Gia, và cũng không muốn rời đi như thế này. Ngôn Tình Nữ Phụ
“Thời An.” Trình Đình thấp giọng gọi Thời An, giọng nói vừa lưu luyến vừa dịu dàng: “Anh về trước. Trưa mai cùng nhau đi ăn cơm được không?”
“Lăn nhanh đi.” Thời An bị Lục Thời Gia nhìn chằm chằm đến sốt ruột, cô tức giận mắng Trình Đình.
Trình Đình nở nụ cười, cậu biết Thời An đang giúp cậu, cậu muốn hôn Thời An trước khi rời đi nhưng ngại anh trai cô ở đây nên cậu không dám, vì vậy cậu chỉ sờ sờ đầu Thời An rồi đi ra ngoài, mặc kệ sự tức giận trong đôi mắt Lục Thời Gia.
Còn lại một đám nam nữ, bọn họ tranh thủ lúc Trình Đình đi cũng lần lượt nối gót theo sau.
Chỉ còn lại Thời An như một vị Phật lớn, bất động tại chỗ.
Lục Thời Gia nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thời An trong ánh đèn hoa lệ, lửa giận trong lòng bỗng chốc giảm đi, tính xấu này của Thời An là do hắn chiều chuộng mà ra, hiện tại ra như vậy thì hắn tự làm tự chịu, hơn nữa, hắn cũng cam tâm tình nguyện gánh vác trách nhiệm này.
“An An, sao em không nghe điện thoại của anh?” Lục Thời Gia đi lại gần Thời An, nửa quỳ xuống giúp cô buộc lại dây giày lỏng lẻo, động tác dịu dàng như nước khiến cho người ta cảm thấy Đức Phật dọa người khác không dám nói một câu khi nãy là ai chứ không phải là người này.
Thời An cũng không nhìn hắn mà chỉ lẩm bẩm: “Phiền quá, phiền muốn chết, đúng là âm hồn không tan.”
Lục Thời Gia giống như không nghe thấy lời phàn nàn của cô gái mà ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt ve bàn tay cô một cách thân mật, chơi đùa những ngón tay trắng trẻo mảnh mai ấy. Mức độ si mê so với Trình Đình chỉ có hơn chứ không có kém.
“Em giận anh à? Anh trai xin lỗi em, lần sau anh chắc chắn sẽ không quên đón em nữa.” Trước đó Lục Thời Gia có nói sẽ đến đón cô tan học, nhưng bởi vì bận quá, mà thư ký Tống Dương cũng bận nửa tháng nay không có ngày nào rảnh rỗi nên hai người này đều quên đi đón cô, vì thế nên một tuần qua Thời An không buồn nói chuyện với Lục Thời Gia một câu nào cả.
Thời An vẫn phớt lờ hắn, thậm chí không thèm nhìn hắn, cô cúi đầu im lặng không nói gì, không ngừng lắc ly rượu trong tay.
“Muốn uống rượu? Anh trai uống cùng em nhé?” Lục Thời Gia vươn tay cướp lấy ly rượu đi.
Nhưng chỉ sau nửa tiếng Thời An đã gục xuống. Lục Thời Gia bế cô lên đặt lên trên đùi mình, một tay ôm lấy eo Thời An, tay kia cố định cái ót đáng yêu của cô lại. Khuôn mặt hắn cọ xát vào gương mặt trắng nõn của cô, đôi môi không ngừng hôn lên khóe môi đỏ mọng, đôi lúc nỉ non: “Bánh ngọt nhỏ, Bánh ngọt nhỏ.”
Bánh ngọt nhỏ là tên của Thời An khi còn nhỏ, nhưng sau khi cô lớn lên cô không để cho người khác gọi mình như vậy nữa.
Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Tống Dương cũng đợi được sếp nhà mình ôm em gái ra ngoài, cậu chàng nhanh nhẹn mở cửa xe, để Lục Thời Gia ôm Thời An vào trong, sau đó cậu chàng lại tri kỷ đóng cửa xe lại rồi mới lên ghế lái, mắt nhìn thẳng, hỏi Lục Thời Gia: ” Lục tổng, bây giờ về Huatinh sao?”
*Huatinh: những khu xa hoa, rất rất đẹp.
Lục Thời Gia khẽ “ ừ “ một tiếng, khi nghe Thời An không thoải mái kêu lên một tiếng, hắn lập tức giúp cô điều chỉnh lại tư thế, để cho cả người cô đè lên người mình, sau đó tay phải tiếp tục chạm vào lưng của cô, dịu dàng vuốt ve xoa dịu cho cô. Nhìn thấy sắc mặt của cô có chút tái nhợt, hắn không ngừng hối hận vì vừa nãy đã cho cô uống quá nhiều rượu.
Từ sau khi lớn lên, Thời An hiếm có khi lại ngoan ngoãn như ngày hôm nay, mềm mại như bông mà dựa vào người hắn. Lục Thời Gia đột nhiên mềm lòng, bỗng nhớ lúc Thời An khi còn nhỏ.
Thời An không phải là con gái của Lục gia, mà là Lục Thời Gia nhận nuôi khi cô mười bốn tuổi. Cha mẹ ruột của cô là bạn cũ của vợ chồng nhà họ Lục, sau một lần ra nước ngoài du lịch thì hai vợ chồng đã bất hạnh bỏ mình vì tai nạn xe cộ, để lại Thời An một mình lẻ loi, vì vậy vợ chồng Lục gia đã nhận nuôi Thời An, cho cô theo họ mẹ của Lục Thời Gia, nên cô mới có ngày hôm nay.
Thời An khi còn nhỏ rất xinh đẹp, nhỏ nhắn như búp bê Tây Dương, rất thích quấn lấy Lục Thời Gia, suốt ngày đi sau lưng hắn gọi anh trai ơi anh trai à, khiến cho Lục Thời Gia càng cưng chiều Thời An hơn, chỉ cần có hắn ở đó, Thời An không phải làm gì cả. Cô như Phật trong lòng của Lục Thời Gia vậy, chăm từ nhỏ đến lớn, tới khi cô trở thành cô gái yêu kiều duyên dáng tuổi mười bảy như ngày hôm nay, tình cảm và tâm huyết trong đó, hắn còn bỏ ra nhiều hơn so với cha mẹ Lục.
“Bánh ngọt nhỏ”. Lục Thời Gia nhìn khuôn mặt ửng hồng của Thời An thở dài, nhỏ giọng nói: “Nếu có thể trở thành một cái bánh ngọt thì tốt quá.”
Về đến nhà, hắn ôm lấy cô xuống xe, hai cánh tay mảnh khảnh của cô vòng qua cổ của hắn, cái miệng mềm mại áp lên lỗ tai hắn phả ra từng đợt hô hấp nhẹ nhàng, từng sợi hơi nóng xâm nhập vào lỗ tai Lục Thời Gia, làm hắn hoảng hốt.
Lo lắng cô sẽ không thoải mái mà thức dậy vào lúc nửa đêm, nên Lục Thời Gia đã ôm cô gái nhỏ vào phòng riêng của mình. Sau khi được đặt xuống chiếc giường mềm mại, cô lập tức gối đầu vào gối của hắn và tự giác chui vào trong chăn ngủ ngon lành.
Trong lòng Lục Thời Gia bỗng xuất hiện một cỗ thỏa mãn không nói nên lời, hắn cúi thấp người, chống tay xuống giường cúi đầu hôn Thời An, đôi môi cô mềm ngọt như bánh kem, mang theo mùi rượu thoang thoảng.
Vốn chỉ muốn lướt qua một chút rồi rời đi nhưng mùi vị đôi môi này quá ngon, khiến cho Lục Thời Gia không muốn dứt ra, hắn duy trì tư thế nửa quỳ ở mép giường, đôi tay ôm lấy gương mặt Thời An, câu lấy đầu lưỡi của cô vào trong miệng mình mà mút không ngừng, mãi cho đến khi Thời An ở trong mơ vì không thoải mái mà theo bản năng phản kháng hắn mới lưu luyến ngừng hôn.
Sau khi dịu dàng cắn một cái trên má cô, lúc này Lục Thời Gia mới đứng dậy đi về phòng ngủ của cô lấy giúp cô một bộ đồ ngủ để thay ra.
Cô có riêng một phòng để chứa quần áo của mình, trong đó áo ngủ chiếm một diện tích lớn, nhưng không phải bộ nào cũng mặc hết, chỉ là do thích nên mua thôi.
Lục Thời Gia thấy những bộ quần áo này đều có kiểu dáng giống nhau, cho nên tiện tay cầm lấy một chiếc váy ngủ màu hồng gần tay hắn nhất.
Trở lại phòng, quả nhiên cô đã đạp tung chăn bông lên, Lục Thời Gia bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống giường giúp cô thay đồ ngủ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền nên cởi ra rất dễ dàng, dù sao thì cô vẫn còn là một cô bé nhỏ, nội y vẫn là kiểu trẻ con. Nội y kiểu ren trắng ôm lấy bầu ngực mượt mà nho nhỏ, lộ ra một nửa trắng nõn tròn trịa mềm mại và cả đầu v* hồng nhạt xinh xinh, bên dưới là quần lót cũng cùng kiểu dáng ấy, tiếp đến là hai chân hơi hơi khép hờ, ở giữa nơi đó chính là âm hộ bí ẩn, nhìn qua có một loại gợi cảm khác biệt.
Lục Thời Gia hít một hơi thật sâu, dời tầm mắt đi, dùng tốc độ nhanh nhất giúp cô mặc đồ ngủ vào.
Dùng khăn ướt giúp cô lau người một cách đơn giản, không ai có thể nghĩ rằng Giám đốc Lục Thời Gia làm những việc này mà cũng có cảm thấy thỏa mãn như dành được hạng mục lớn như vậy.
Trước khi đi ngủ cô thường uống nửa cốc nước mật ong, uống xong cô còn liếm khóe miệng một cái, Lục Thời Gia nhìn thấy bộ dáng đó bỗng cảm thấy rất đáng yêu.
Tắm rửa xong, hắn nằm xuống bên cạnh cô, thân thể mềm mại của cô tự động chui vào trong lòng hắn, gần như dùng hai tay hai chân quấn lấy hắn, đôi chân mềm mại trắng nõn kẹp chặt lấy Lục Thời Gia, còn tay thì ôm lấy eo thon của hắn.
Lục Thời Gia nhất thời không dám nhúc nhích.
hoa huy*t của Thời An đang cách một lớp quần lót mà bám chặt vào đùi hắn.
Hắn gần như có thể cảm nhận được xúc cảm trơn mềm kia.
“Bé cưng?” Lục Thời Gia nhẹ giọng gọi cô.
Vào lúc này, Thời An bỗng rơi vào một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ, cô không mảnh vải che thân, trần trụi chủ động bước vào phòng tắm của Lục Thời Gia.
Hắn đang tắm rửa bên trong, màn sương trắng che khuất tầm nhìn của cô, nhưng cô vẫn nhìn thấy được cây hàng khổng lồ dưới háng của hắn.
Không hiểu sao cảnh tượng lại thay đổi, lúc này cô đang cưỡi trên người Lục Thời Gia, đôi tay ấn vào cơ ngực cường tráng của hắn, âm hộ nhỏ của cô còn đang cọ xát qua lại trên côn th*t kia.
Rất ngứa.
Nhưng lại rất thoải mái.
Thời An cắn môi, phát ra tiếng nức nở nỉ non, vòng eo mềm mại của cô không ngừng đung đưa qua lại, cố gắng thoát khỏi cơn ngứa khó chịu.
Còn Thời An trong thực tế thì sao?
Lúc này đây cô đang ôm lấy eo Lục Thời Gia, bị hương vị quyến rũ mát mẻ thuộc về hắn vây lấy, hai chân kẹp chặt lấy hắn, cô vô thức kẹp hai chân để ma sát huyệt nhỏ, nhưng vẫn không thỏa mãn mà dẫu mông.
Lục Thời Gia gần như có phản ứng ngay lập tức, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đỏ bừng, trên trán bắt đầu xuất hiện những hạt mồ hôi, hắn dùng hết sức lực để chịu đựng.
Cô vẫn còn nhỏ, hắn không thể cầm thú được.
Vài phút sau, trong tiềm thức Thời An ma sát càng lúc càng nhanh, cuối cùng, sau một lần đè ép thật mạnh, cô không nhịn được mà run rẩy tiết ra.
Chất lỏng nhớp nháp thấm ra cả quần lót, thậm chí còn dính vào đùi của Lục Thời Gia.
Hắn hít sâu một hơi, nặng nề nhắm mắt lại, không tự chủ được vươn tay cởi quần lót của cô ra.
Lục Thời Gia nói với bản thân rằng hắn chỉ muốn thay quần áo cho cô mà thôi.
Nhưng lại cầm lòng không đậu mà cầm lấy quần lót đi vào phòng tắm.
Đáy quần lót đã ướt đẫm, đó là chất lỏng trào ra sau cơn cực khoái của cô, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào dâm dục.
côn th*t dưới háng của hắn vừa được thoát ra đã nóng lòng muốn nếm thử hương vị ngọt ngào ấy, một tay Lục Thời Gia chống lên tường, tay kia cầm quần lót bao bọc lấy cây hàng của mình.
Quá kích thích.
Cô đang nằm trên giường hắn với cặp mông trần trụi, có lẽ trong âm hộ vẫn còn chất dịch d*m thủy, mà hắn lại đang cầm lấy quần lót của cô để xoa dịu ham muốn sâu thẳm của mình.
Càng nghĩ về nó, càng trở nên khó nhịn.
Mười lăm phút sau, giọng nam thở hổn hển trong phòng tắm không còn nữa.
Trở lại giường, giúp cô thay quần áo sạch sẽ, vòng tay ôm cô vào lòng, hôn vào giữa hai lông mày của cô, lúc này mới đi ngủ.
Vào ngày thứ hai, bình minh đang dần lên. Đồng hồ sinh học của Lục Thời Gia luôn là 6 giờ, hắn đúng giờ thức dậy, nhưng phát hiện ra Thời An trong lòng hắn đã không thấy đâu. Thay vào đó là một, một bé con, một bé con mềm mại, mang theo mùi sữa __ Bánh ngọt nhỏ.
Lục Thời Gia sững sờ, lần đầu tiên có cảm giác không biết làm sao.