Bỗng Một Ngày Tôi Nhận Ra, Tôi Thích Cậu

Chương 10: Tạm biệt!




Minh Tuấn bước chân vào dinh thự, không khí trong căn phòng yên tĩnh, ngột ngạt khó chịu. Ba và mẹ của cậu đang ngồi ngay phòng khách đợi cậu.

Cậu tiến lại gần nhìn thấy ba mẹ im lặng một cách đáng sợ, ba thì với vẻ mặt tức giận còn mẹ cậu thì gương mặt đượm buồn đôi mắt đỏ hoe.

Cậu thắc mắc, không biết có chuyện gì xảy ra mà khiến ba tức giận như vậy. Cậu hỏi: " Ba, mẹ có chuyện gì sao. "

Ông Trương Minh Thành mặc dù rất tức giận nhưng ông vẫn giữ cho mình một sự bình tĩnh: " Con ngồi xuống. " Giọng nói cất lên trầm đến đáng sợ.

Minh Tuấn làm theo, ngồi nhìn họ không hiểu chuyện gì. Cậu suy nghĩ trong đầu không biết mình có làm gì sai không. Nhưng hình như là không có.

Trương Minh Thành hít một hơi thật sâu. Nhìn Minh Tuấn nói: " Ta và mẹ con đã quyết định rồi, hai ngày sau con sẽ bay sang Mỹ học rồi sa này về Việt Nam giúp cho ba."

Minh Tuấn nghe thấy tin đó khiến cậu ngớ người: " Tại sao ba, ở Việt Nam điều kiện vật chất vẫn tốt mà, con không muốn đi. "

Ông Minh Thành nghe con trai mình quả quyết như vậy khiến cho ông càng thêm tức giận: " Con không có quyền quyết định, con nhất định phải đi. "

Minh Tuấn nghe thấy như vậy thể hiện sự khó chịu: " Tại sao chứ, con đang học ở đây rất tốt cũng sắp thi cuối kỳ rồi. Còn có bạn bè nữa. Con không muốn qua Mỹ "

Ông Minh Thành tức giận cung mạnh bàn tay lại. Rồi bình tĩnh thả lỏng ra. Đưa chiếc điện thoại đến trước mặt Minh Tuấn.

Minh Tuấn nhìn chiếc điện thoại mặc tái sắc không còn miếng máu. Tại sao ba mẹ lại có video này. Trong video là cảnh Tô Bằng và Minh Tuấn hôn nhau ở phòng đa năng bị người khác quay lén.

Cậu ngước mặt lên hỏi ba mẹ: " Tại sao mọi người có được video này "

Ba cậu đáp: " Con không cần biết, con chỉ cần biết đó là lí do con phải đi Mỹ học "

Cậu nhìn qua người mẹ của mình thấy bà đang khóc.

Cậu lấy can đảm đứng dậy nói: " Đúng, người trong video là con. Con thích con trai, con yêu cậu ấy. Con không thích con gái, con muốn ở bên cạnh cậu ấy. Con không muốn qua Mỹ. Con.... "

Minh Tuấn chưa kịp nói tiếp đã bị một bàn tay to lớn dùng lực rất mạnh tát vào mặt cậu khiến cậu ngã người. Mặt của cậu lúc này in hằng năm ngón tay người, sưng đỏ lên.

Tiếng khóc của bà Lưu Hoa ngày một lớn hơn. Ông Minh Thành đã dần mất bình tĩnh nạt lớn hơn: " Mày là thằng bất hiếu, ích kỷ. Mày không biết nghĩ cho người ba người, người mẹ này của mày sao. Mày sẽ là người kế thừa sản nghiệp của tao. Nên, mày phải là một con người bình thường. "



Cú tát đó, và những câu nói của ông đã kích động Minh Tuấn: " Bộ yêu một người đồng giới không phải là bình thường hả ba. "

Minh Thành tức giận quát lớn: " Đúng, đó là bệnh hoạn, biến thái mày biết không. Mày phải qua Mỹ học cho tao."

Cậu tức giận vì nghe người cha của mình nói ra những lời kì thị nặng nề đó. Người ngoài họ nói không sao, nhưng ba là người thân, người sinh ra con nhưng cũng nói những lời đó đã khiến cho trái tim của cậu như bị tổn thương bởi chính máu mủ ruột thịt của mình. Cậu khẳng định: " Không, con không đi. "

Ông Minh Thành định tát Minh Tuấn một cái nữa nhưng được bà Lưu Hoa ngăn lại. Bà Lưu Hoa nhìn Minh Tuấn mắt ươm ướm đầy nước mắt: " Tuấn, con hãy nghe lời ba đi con. Sang Mỹ học đi con "

Cậu nhìn người mẹ của mình giọng rung rung: " Mẹ, con xin lỗi, nhưng con không muốn. "

Ông Minh Thành thu bàn tay định đánh cậu lại. Đưa ha tay vào ống quần: " Được thôi, nếu mày không đồng ý qua Mỹ thì gia đình và cả thằng nhóc kia tao không dám bọn chúng an toàn. "

Cậu đứng hình, nhìn người trước mặt trong lòng tự chất vấn hỏi người trước mặt mình còn có là người ba của mình nữa hay không hay là một con ác quỷ: " Ông!! "

Minh Thành nhìn cậu: " Sao, có chịu qua Mỹ học hay là không "

Cậu nhìn ông ta ghê sợ vì lấy Tô Bằng ra uy hiếp mình, mặc dù cậu không muốn phải rời xa Tô Bằng những vì an nguy của cậu và cả gia đình nên Minh Tuấn quyết định: " Được, tôi sẽ qua Mỹ học. "

Ông ta nói: " Tốt, phải như vậy chứ... "

Cậu tiếp tục nói: " Nhưng... Tôi sẽ tham gia kì thi cuối kỳ này ở Việt Nam xong rồi tôi sẽ theo quyết định của ông qua Mỹ học "

Ông Minh Thành nghe vậy không đồng ý: " Không được "

Cậu lấy hết can đảm nói: " Vậy thì ông sẽ mất đi người thừa kế sản nghiệp này mãi mãi "

Ông ta nghe vậy tức giận: " Mày "

Bà Lưu Hoa nghe con trai nói vậy lo sợ con làm chuyện dạy dột: " Ông đồng ý đi ông, để nó thi xong trước sau gì nó cũng qua Mỹ mà. Hay mình chiều con lần cuối đi ông. "

Nghe lời thuyết phục của bà Lưu Hoa và lời đe doạ của Minh Tuấn cuối cùng ông ta cũng chấp nhận cho cậu thi xong kỳ thi rồi mới qua Mỹ học.

Ông nhìn vợ mình nói rồi bỏ đi: " Vậy cũng được "

Ngày hôm sau

Tô Bằng đến sớm hơn Minh Tuấn. Lúc này Tuấn chưa vào lớp. Tô Bằng đang trò chuyện với Ánh Quỳnh và Hoài Phương.

Minh Tuấn bước vào lớp nhìn thấy Tô Bằng. Cậu nhanh chân tiến lại ôm Tô Bằng vào người mình, cứ ôm mãi không nói gì cả.

Tô Bằng nhìn Minh Tuấn đang ôm mình: " Có chuyện gì sao anh

"

Ánh Quỳnh nhìn thấy thế liền chọc ghẹo Tô Bằng: " Sao trăng gì, nhớ người yêu nên vậy á "

Hoài Phương cũng tung hứng với người yêu mình: " Chứ còn gì nữa "

Hai người họ nói như vậy cũng đủ khiến Tô Bằng ngại đỏ mặt.

Minh Tuấn thả Tô Bằng ra ngồi xuống kế bên cạnh cậu.

Tô Bằng nhìn Minh Tuấn thắc mắc hỏi: " Có chuyện gì sao anh? "

Minh Tuấn xoa đầu Tô Bằng: " Không có gì hết, chỉ là anh quá nhớ em thôi ". Cậu nói đó khiến cho Tô Bằng ngại đỏ mặt.

Ánh Quỳnh và Hoài Phương nhìn Minh Tuấn hôm nay sến súa thả cẩu lương cho họ, họ đưa nhau đi chỗ khác trả không gian lại cho hai người tự thả.

Tô Bằng ngã đầu vào vai Minh Tuấn. Minh Tuấn ôm eo cậu nói: " Em nè hay là chiều nay mình đi siêu thị mua sắm chút đồ nha "

Tô Bằng ngước mặt lên nhìn Minh Tuấn: " Anh muốn mua gì sao? "

Minh Tuấn: " Anh muốn mua cho em vài món đồ, sẵn tiện hai đứa mình đi chơi luôn "

Tô Bằng: " Nhưng mà ngày mai phải thi rồi, liệu đi chơi như vậy có ổn không? "

Minh Tuấn: " Anh ôn bài rồi, em cũng ôn bài rồi. Với lại anh muốn hai đứa mình có càng nhiều kỉ niệm với nhau càng tốt "

Tô Bằng ngã đầu vào vai Minh Tuấn ôm lấy cậu: " Dạ "

Chiều hôm đó tại siêu thị trung tâm thành phố.

Hai chàng trai nắm tay nhau đi trong siêu thị, họ cùng nhau mua sắm. Minh Tuấn mua cho Tô Bằng những mặc hàng Tô Bằng thích. Hai cậu cùng nhau đi ăn kem, gà rán, cuối cùng là đi xem phim cùng nhau.

Lúc chào tạm biệt nhau về trời cũng đã tối. Hai cậu tạm biệt nhau bằng cái ôm rồi sau đó là nụ hôn cho nhau.

Ngày mai, ngày thi đầu tiên với bộ đề khá là khó do nhà trường đưa ra. Nhưng đối với Tô Bằng và Minh Tuấn hai học bá của trường thì không có gì làm khó được hai cậu. Sau mỗi ngày thi, hai cậu tạm biệt nhau bằng những cái ôm thật ấm áp.

Ngày thi cuối cùng

Kết thúc buổi thi Tô Bằng và Minh Tuấn vẫn trao nhau những cái ôm. Rồi Minh Tuấn bỗng nói: " Em đi theo anh tới chỗ này "

Minh Tuấn đưa Tô Bằng đến dãy hành lang vắng người qua lại.

Minh Tuấn căng thẳng: " Anh có chuyện muốn nói "

Tô Bằng ngơ ngác: " Anh nói đi "

Minh Tuấn: " Có người anh quay video cảnh hai đứa mình hôn nhau trong phòng đa năng và chúng đã đưa video đó cho ba mẹ anh. Họ đã biết và quyết định đưa anh sang Mỹ học ngay lập tức, nhưng anh cãi lại và không đồng ý đi. Nhưng họ lấy em ra để uy hiếp anh nên anh bắt buộc phải đồng ý với điều kiện xuất họ nhưng anh xin họ cho anh thi xong kì thi rồi mới đi sang Mỹ.

Ngày mai anh sẽ lên máy bay sang Mỹ. "

Tô Bằng tiếp thu thông tin một cách đường đột khiến cậu bị ngộp: " Vậy tại sao bây giờ anh mới nói em biết "

Minh Tuấn: " Anh không muốn làm em phân tâm, không tập trung vào kì thi được. "

Tô Bằng ôm Minh Tuấn áp mặt vào ngực cậu: " Em không muốn rời xa anh "

Hai cậu ôm lấy nhau khóc nức nỡ.

Minh Tuấn: " Tô Bằng, em có đợi anh không. Anh nhất định sẽ quay trở về Việt Nam tìm em "

Tô Bằng: " Em sẽ chờ anh, anh không được bỏ quên em "

Minh Tuấn: " Anh hứa anh sẽ không bao giờ quên em, em nhất định phải đợi anh trở về. "

Trao nhau nụ hôn cuối cùng để tạm biệt cho chuyến chia xa này nồng cháy hơn bao giờ hết. Đó là sự mãnh liệt, sự hứa hẹn, nụ hôn đính ước cho lời hứa đợi nhau.

Sân bay Tân Sơn Nhất

Chiếc may bay đưa Minh Tuấn sang Mỹ học cất cánh. Tô Bằng và Minh Tuấn phải tạm chia xa từ đây.

Hết chương 10.

Kết thúc phần 1.