Anna không ngờ là anh tìm được đến đây, ai đã chỉ anh vậy chứ cô mở tay anh ra và quay lại hỏi:
-Tại sao anh... anh lại biết em ở đây?
Phúc Hưng cúi xuống hôn lên môi cô cưng chiều nói:
-Cho dù em đi đến đâu bằng bất cứ giá nào thì anh cũng sẽ tìm được em, vợ ơi bây giờ ở đây đã có giọt máu của anh để lại rồi, vậy nên đừng đi lung tung nữa về nhà với anh đi được không em.
Anh vừa nói vừa lấy tay xoa lên bụng cô, Anna lại trố mắt lên hỏi:
-Sau anh lại biết?
Phúc Hưng ngồi xuống bên cạnh cô và ôm cô đặt lên chân mình, vừa ôm cô vừa nói:
-Đều đó không hề quan trọng, quan trọng là anh đã tìm được em và con rồi đi chơi cũng đã lâu bây giờ chúng ta về nhà được không?
-Em....
Anh cúi xuống hôn lên môi cô và nói:
-Bây giờ anh kế cho em nghe một câu chuyện, em có muốn nghe không?
Anna không biết vì sao anh lại tự nhiên muốn đi kể chuyện, cô cũng muốn biết anh kể cái gì? Nên gật đầu đồng ý, lúc này anh bắt đầu kể:
-Có một chàng trai trước đây từng làm tổn thương một cô gái cũng là một người bạn thân của anh ấy từ nhỏ, vì thế anh ấy đã hứa với lòng khi nào thật sự yêu một người mới nói lời yêu, nên anh ta rất lạnh nhạt và bất cần đến mọi thứ, một ngày nọ mẹ của anh ấy muốn anh ấy đi xem mắt.
Nói đến đây anh hôn nhẹ lên má cô một cái rồi kể tiếp:
-Ban đầu anh ta không định có mối quan hệ lâu dài với cô gái được gia đình sắp xếp, bởi vì anh ấy thấy được vẻ đẹp rực rỡ của cô gái ấy giữa tất cả mọi người, anh ta không muốn mình lại vô tình làm bông hoa ấy tổn thương, thế là anh quyết định ký một hợp đồng hôn nhân với cô ấy thời hạn là 2 năm.
Khi Phúc Hưng kể đến đây thì cô đã biết anh nói đến ai, nên quay qua nhìn anh chăm chú và tiếp tục nghe anh kể:
-Nhưng tình cảm đôi khi đến lúc nào mà chúng ta cũng không lường trước được, anh ấy đã yêu cô vợ hợp đồng từ lúc nào mà chẳng hề hay biết, có một ngày anh ta đi ra ngoài gặp khách hàng nhưng không ngờ gặp được người bạn cũ, anh ấy không hề hay biết mình bị gài bởi góc khuất máy ảnh, anh đã bị chụp hình và vợ anh ấy tưởng đâu anh ấy đã hôn cô gái kia.
Lúc này thì Anna hơi nhíu mày và chăm chú lắng nghe:
-Rồi cô gái kia nói là có việc nhờ anh ấy đưa đến khách sạn dùm, khi đến đó anh lại gặp đối tác làm ăn với anh ở
Anh ngài William nên đã ngồi ở sảnh bàn chuyện hợp đồng.
Vừa nói Phúc Hưng vừa lấy tấm ảnh ra đưa cho cô coi làm chứng cứ và nói tiếp:
-Sau khi ký hợp đồng gần 2 tiếng thì anh ấy chuẩn bị trở về vô tình người phục vụ đã làm đổ rượu lên người anh ấy, vì thế anh ấy đã thay một bộ đồ khác và trở về, nhưng anh ấy lại không bao giờ ngờ đến người vợ mà anh ấy yêu thương đã thấy và hiểu lầm tất cả.
Nghe đến đây thì khoé mắt của Anna hơi đỏ lên, anh mỉm cười hôn cô một cái rồi tiếp tục kể:
-Hôm đó trở về công ty anh ấy không thấy vợ đâu đã gọi điện tìm, khi biết vợ ở bên nhà mẹ vợ anh ấy đã lập lên một kết hoạch cầu hôn lãng mạn với vợ và sắp xếp mọi thứ ở nhà, anh đến trung tâm thương mại để tìm mua một chiếc nhẫn cầu hôn vợ yêu của mình, nhưng anh không ngờ đến lời cầu hôn còn chưa kịp nói thì đã chứng kiến vợ bị tai nạn trước mặt mình.
Lúc này Anna đã hiểu ra tất cả cô ôm lấy cổ anh mà nước mắt chảy dài trên má, Phúc Hưng tiếp tục câu chuyện của mình:
-Anh ấy đã cầu nguyện trước phòng cấp cứu rằng hãy giúp vợ con được bình an, nhưng khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra thông báo vợ của anh ấy đã mất rồi, anh ấy nghe như sét đánh ngan tay anh mất vợ rồi như mất đi cả thế giới của mình, anh ấy đã cố đâm đầu vào tường để được đi theo vợ mình nhưng bị mọi người ngăn cản lại.
Càng nghe Anna càng khóc nhiều hơn mà anh vẫn còn chưa ngừng kể:
-Khi ở đám tang của vợ mình anh ấy đã đứng đó suốt hai ngày hai đêm mà không ăn uống gì, đến khi vợ anh ấy được chôn cất xong cũng là lúc anh ấy kiệt sức mà ngất xỉu, sau đó 6 tháng trời anh ấy đã không ngừng tìm đến cái chết nhưng đều thất bại.
Anna vừa khóc vừa nói:
-Anh ngốc lắm.
Phúc Hưng mỉm cười hôn nhẹ lên môi cô và nói:
-Suốt một năm trời anh ấy sống như người chết và anh ấy cũng đã giải quyết hết tất cả những kẻ đã hãm hại vợ anh và giết chết con của anh ấy, đến khi anh ấy gặp lại vợ mình ở London anh ấy đã không tin vào mắt mình, khi xác định được cô ấy chính là vợ của mình đang mất trí nhớ thì anh ấy đã tìm mọi cách tiếp cận và đem vợ trở về, nhưng mà anh ấy không ngờ đến khi cô ấy nhớ lại không hỏi anh một lời không đợi anh ấy giải thích đã chọn cách rời xa anh nữa.
Lúc này thì Anna cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, cô vừa ôm anh vừa nói:
-Phúc Hưng em xin lỗi, em xin lỗi vì đã không tin anh, xin lỗi vì đã không nghe anh giải thích, em sẽ trở về sẽ ở bên cạnh anh không rời xa anh nữa.
Anh mỉm cười cưng chiều nói với cô:
-Anna tuy là đã muộn nhưng anh muốn nói với em, anh yêu em, yêu từ rất lâu rồi anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em cả, và anh muốn nói với em, em chính là cuộc đời của anh nếu không có em anh không thiết sống nữa vậy nên trở về nhà với anh được không em?
Lúc này Anna đã khóc trong hạnh phúc cô không còn nói chuyện được nữa, chỉ cố gật đầu thật mạnh để anh biết là cô đồng ý quay về rồi.