Thù đã trả xong gia đình hai bên cũng thân thiết như trước đây, cuộc sống vẫn tiếp tục chỉ có Phúc Hưng mỗi ngày trước khi đi làm về anh đều qua nhà của ba mẹ Đặng để thắp nhang cho Anna.
Phúc Hưng bây giờ đã trở nên trầm lặng hơn, ít nói hơn ít tụ tập với bạn bè hơn và lạnh lùng hơn trước rất nhiều, ở trong công ty ai cũng khiếp sợ anh hơn xưa.
Thời gian trôi qua rất nhanh hôm nay là ngày tròn một năm Anna ra đi mãi mãi, Phúc Hưng đến thấp nhan cho cô ở nhà ba mẹ Đặng và đứng tâm sự với ảnh của cô rất lâu:
-Anna chúng ta từng nói với ba mẹ sao 2 năm kết hôn chúng ta sẽ công bố với báo chí em là vợ của anh, nhưng mà bây giờ em đã rời xa anh rồi còn vài tháng nữa là kỷ niệm hai năm ngày cưới, anh có thể đăng ảnh của em lên trang của anh để người ta biết vợ của anh xinh đẹp như thế nào không? Anna anh rất nhớ em.
Vừa nói chuyện một mình mà khoé mắt anh đỏ lên, anh không còn khóc nhiều như trước nữa bởi vì anh phải sống tốt mạnh mẽ để Anna trên trời được an lòng.
Mọi người ai cũng thương cho anh và có đôi lần hai người mẹ hỏi anh có muốn đi thêm bước nữa không? Anh đều từ chối và nói:
"Cả đời này con chỉ lấy vợ một lần và vợ của con là Anna, hai người đừng bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn với con nữa."
Anh đã nói như vậy thì hai người cũng không còn nhắc với anh về sau nữa.
****************
Hôm nay Phúc Hưng có chuyến công tác ở Anh với tập đoàn của ngài William, không khí ở đây rất tốt anh đã đến đây mấy lần rồi, nhưng hôm nay khi đặt chân xuống sân bay anh cảm thấy rất lạ, một cảm giác rất khó tả.
Anh chỉ đến đây 2 hôm để ký kết hợp đồng, rồi sau đó anh sẽ về nước để cùng Phúc Khang tham gia một cuộc họp hội đồng quản trị.
Công ty ở trong nước sẽ được giao cho Phúc Khang làm chủ và anh sẽ điều hành tập đoàn lớn ở Mỹ, bởi vì cuộc hẹn với ngài William là buối tối.
Giờ này còn sớm quá nên Phúc Hưng đi dạo phố tham quan và để đầu óc bớt căng thẳng, khi anh đi qua cửa hàng bánh vì bên trong và bên ngoài cách nhau một lớp kính.
Phúc Hưng không để ý và đi lướt qua nhưng mà anh cảm thấy hình như có ai giống Anna đang đứng mua bánh, khi anh quay lại nhìn một lần nữa thì không thấy ai đứng ở vị trí vừa rồi cả.
Anh nghĩ chắc là anh quá nhớ cô nên đã nhìn lầm ai đó, hoặc có người nào đó có hình dáng giống cô nên anh nghĩ là Anna, chứ cô đã chết cách đây hơn một năm rồi.
Buổi tối khi ký kết hợp đồng thành công với công ty của ngài William, Phúc Hưng định trở về thì ngài ấy đã mời anh đi ăn tối.
Anh đã vui vẻ nói chuyện và bàn về hợp đồng vừa ký xong với ngài William, Phúc Hưng không uống nhiều rượu bởi vì anh muốn đi dạo một lúc sau bữa ăn.
Đến khi ra nhà xe để lấy xe mà anh đã thuê ở khách sạn, anh muốn chạy xe đi dạo buổi tối một chút ở thành phố này, thì vô tình anh nghe thấy.
Anna em đợi anh có lâu không?Không có, không phải anh đã đi tìm đồ giúp em sao? Em phải cảm ơn anh mới đúng.Phúc Hưng điếng người vì nghĩ mình nghe lầm, bởi vì giọng nói này là của cô và người kia vừa gọi tên cô.
Anh quay lại nhìn theo hướng mà mình nghe thấy tiếng nói chuyện, thì anh nhìn thấy phía sau lưng của người con gái ấy y hệt như Anna.
Nhưng khoảng cách hơi xa anh vừa định bước qua xem thử thì cô gái đó đã ngồi vào xe, chiếc xe chạy đi và Phúc Hưng không thể nhìn thấy được mặt cô ấy.
Không thể nào Anna đã chết rồi và anh đã ôm cô khi băng ca được đẩy ra, vậy người vừa rồi có khi nào là tên trùng tên và dáng người cũng hơi tựa như cô ấy thôi không.
Phúc Hưng trở về xe lái đi mà anh không còn tâm trí nào để đi dạo phố nữa, vậy thôi anh trở về khách sạn để nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh còn trở về nước nữa.
Tối hôm đó Phúc Hưng đã đăng ảnh cưới của hai người lên trang cá nhân của mình với dòng chữ.
"Kỷ niệm hai năm ngày cưới... Anh nhớ em."
Có rất nhiều người vào bình luận chúc mừng Phúc Hưng, cũng có rất nhiều người vào khen vợ của anh rất đẹp, nhưng mà có rất ít người biết được nỗi lòng của anh phía sau bức ảnh đó.
Ngồi ngắm ảnh của cô trong điện thoại Phúc Hưng tự nói một mình:
-Vợ ơi hôm nay là hai năm ngày cưới của chúng ta rồi, trước đây anh cứ nghĩ ký hợp đồng kết hôn với em để qua mặt mẹ của anh là được rồi, nhưng mà anh không ngờ anh yêu em từ lúc nào mất rồi, Anna anh rất nhớ em vợ của anh.
Vừa nói Phúc Hưng vừa uống rượu mà anh vừa mua mấy chai khi trở về khách sạn, anh muốn uống thật say để quên đi nỗi đau nỗi mất mát của anh, anh muốn uống để có thể một lần nằm mơ thấy cô.
Người ta nói khi nằm mơ thấy được người mất là người ta trở về thăm mình, nhưng đã hơn một năm từ ngày cô mất anh đã không nhìn thấy cô một lần nào cả, ngoài cơn ác mộng mà cô bị xe tông có phải cô ấy đang trách anh không?