Bỗng Một Ngày Chợt Nhận Ra Anh Đã Yêu Em Rồi

Chương 31: Đến Lê gia thăm Phúc Hưng.




Tình trạng của Phúc Hưng cứ kéo dài đến 6 tháng sau khi Anna mất vẫn không có gì tốt hơn, người nhà họ Lê vẫn không có cách nào để vực dậy tinh thần cho anh.

Hôm nay Kiến Văn đến Mỹ công tác và cũng đến viếng mộ của Anna, anh nhìn thấy Phúc Hưng hôm nay cũng đến.

Anh ấy đứng ở mộ của Anna rất lâu không biết đã nói gì với cô, một lúc sau thì vươn tay lên vuốt tấm ảnh của cô rồi mới trở về.

Kiến Văn nhìn thấy anh ốm đi rất nhiều so với hôm ở đám tang của cô, trước đây Phúc Hưng nhìn đẹp trai phong độ bao nhiêu, thì giờ đây nhìn anh như một người mới trốn nợ trở về.

Nếu như anh không đi xe sang mặc đồ hiệu và có vệ sĩ bên cạnh, người ta nhìn vào sẽ không ai biết anh là thiếu gia của nhà họ Lê.

Sau khi đứng ở mộ Anna rất lâu Kiến Văn thấy Phúc Hưng ra xe cho tài xế trở về, anh đã không còn tâm trí mà tự lái xe được nữa.

Kiến Văn muốn đi theo xem bạn mình thế nào? Nhưng Alan không có ý muốn đến Lê gia, cuối cùng anh nói:

-Anna sẽ không muốn anh em chúng ta cứ thù hằn với Phúc Hưng đâu, không lẽ cậu để cho em ấy mãi mãi không yên lòng à?

Với sự thuyết phục của Kiến Văn cuối cùng Alan cũng đồng ý theo anh đến Lê gia, thật ra khi Anna mất ba mẹ của anh đã có ý trả nhà lại cho Phúc Hưng.

Nhưng cậu ấy đã từ chối và nói:

-Ba mẹ cho dù Anna đã thật sự không còn nhưng con vẫn mãi mãi là con rể của hai người, cô ấy có mất đi cũng là vợ của con là con dâu của Lê gia nên ba mẹ đừng từ chối tâm ý của con, con xin ba mẹ cho con cơ hội chăm sóc hai người thay cô ấy.

Và cộng thêm sự thuyết phục của ba mẹ Lê, cuối cùng ba mẹ Đặng đã chấp nhận ở lại nhà mà anh đã tặng hai người.

Khi Kiến Văn và Alan đến Lê gia thì ba mẹ Lê rất vui vẻ đón tiếp, hai anh ngồi ở phòng khách để nói chuyện với hai người và hỏi thăm về Phúc Hưng.

Khi nhắc đến anh thì mẹ Lê lại rơi lệ bà nói:



-Từ lúc con dâu mất đến giờ Phúc Hưng nó không màn đến bất cứ ai hay bất cứ thứ gì, nó nhốt mình ở trong phòng xem hình của con dâu và tự nói chuyện một mình.

Vừa nói mẹ Lê vừa lau nước mắt:

-Nó lúc tỉnh lúc không có lúc nó mặc kệ ai nói gì nó cũng không quan tâm đến, nhưng đặt biệt những ngày viếng

Anna nó đều nhớ rất rõ và không vắng mặt ngày nào, có hôm nó kêu người đưa nó đến mộ của con bé rồi ngồi nói chuyện một mình, đến chiều mới trở về.

Thấy mẹ Lê xúc động ba Lê vuốt lưng bà rồi tiếp tục kể cho hai anh nghe:

-Nhiều lần Phúc Hưng còn muốn tự tử để đi theo Anna, nhưng may mắn được người nhà phát hiện vì thế bây giờ bác cho người canh giữ nó 24/24, để tránh nó nghĩ quẩn công ty nó cũng không thèm đến từ rất lâu rồi.

Hai anh khi nghe ba mẹ Lê kể lại thì sự tức giận từ lâu đã biến mất, mà thay vào đó là sự thương cảm cho anh

Kiến Văn lên tiếng hỏi:

-Thế cậu ấy có đi khám bác sĩ không ạ?

Ba Lê vừa gật đầu vừa nói:

-Có hai bác có tìm rất nhiều bác sĩ đến trị bệnh cho nó, nhưng mà ai cũng kết luận có một câu "Đó là tâm bệnh chỉ có nó mới tự thoát ra khỏi đó mà thôi" thế là bác cũng không biết phải làm sao luôn.

Hai người nghe rõ đầu đuôi câu chuyện rồi thì xin phép ba mẹ Lê được lên phòng thăm Phúc Hưng, ba mẹ Lê rất vui vẻ và đồng ý.

Khi hai người lên đến nơi thì vệ sĩ cúi đầu chào và mở cửa mời hai anh vào, các anh đi vào thì nhìn thấy Phúc Hưng đang ngồi trên giường xem ảnh của Anna.



Các anh đi đến trước giường của anh, nhưng Phúc Hưng một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến hai người.

Kiến Văn hỏi thăm anh thế nào? Sức khỏe ra sao? Và đủ thứ chuyện nhưng mà anh như không quan tâm, đến cuối cùng Alan hỏi một câu anh mới ngước mắt lên nhìn:

-Cậu cảm thấy cậu như thế này thì Anna sẽ vui vẻ à? Em ấy sẽ sống lại khi cậu như vậy à?

Khi thấy Phúc Hưng chú ý đến lời nói của mình Alan tiếp tục nói:

-Cậu không cảm thấy có lỗi với em gái tôi sao? Cậu cảm thấy mình làm như vậy thì Anna mất đi rồi có thể yên lòng không?

Lúc này này Phúc Hưng mới lên tiếng hỏi ngược lại:

-Vậy anh vợ muốn tôi phải làm thế nào đây? Dù cho tôi có làm cách gì đi chăng nữa thì Anna của tôi cũng mãi mãi không thế trở về bên cạnh tôi nữa rồi.

Thấy anh đã chịu nói chuyện với mình Alan tiếp tục nói:

-Cậu đã tìm hiểu ra lý do vì sao em ấy đau khổ và tổn thương cho đến khi mất đi không? Cậu đã điều tra ra được nguyên nhân cái chết của em gái tôi chưa?

Lúc này Phúc Hưng vừa lắc đầu vừa cúi đầu xuống nói:

-Tôi chưa làm gì cả?

Anh trai của Anna đã không còn gì để nói với anh nữa, anh ấy cạn lời với tên này rồi, Kiến Văn mới tiếp lời của

Alan nói:

-Vậy tại sao cậu không vực dậy tinh thần để tìm hiểu mọi chuyện? Cậu muốn Anna chết đi mà không nhắm mắt à?