Tối hôm nay sau khi ăn tối về Phúc Hưng dẫn Anna đi chơi tham quan khắp nơi, anh đưa cô đến tháp Tokyo Tow-er tham quan ở trên đó hai người có thể nhìn thấy cảnh thành phố Tokyo đẹp lộng lẫy khi thành phố lên đèn.
Anna rất thích và đứng nhìn ngắm cảnh đẹp trước mắt, cô đang đứng xem thì có một vòng tay ấm áp ôm lấy cô từ phía sau.
Cô rất bất ngờ vì từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên Phúc Hưng ôm cô như thế, ngước mắt lên nhìn anh cô định lên tiếng thì anh đã nói trước:
-Tôi sợ gió lạnh, em cứ ngắm cảnh đi tôi sẽ đứng như thế này sưởi ấm cho em.
Anna mỉm cười và tiếp tục nhìn ra ngoài ngắm cảnh, còn người đàn ông phía sau thì mỉm cười tiếp tục đứng ôm cô gái nhỏ phía trước.
Hai người đứng một lúc thì cũng trở về bởi vì sáng mai họ sẽ đến đảo Honshu tại tỉnh Shizuoka, ở đây có ngọn núi nổi tiếng Fuji còn được gọi là núi Phú Sĩ để chơi.
Về khách sạn hai người tắm rửa để nghỉ ngơi sớm, vì giường rộng nên hai người nằm cách xa nhau và còn để một cái gối chặn ở giữ.
Đến khi Anna ngủ mê cô cảm thấy mền như bị ai kéo xuống, vì say ngủ cô tiếp tục kéo lên nhưng lại tiếp tục bị kéo xuống.
Cô mới lờ mờ mở mắt xem sao thì dưới chân cô có một bóng trắng trắng đang bay phấp phới, nhìn qua bên cạnh thì thấy anh vẫn đang ngủ.
Anna liền lấy cái gối ở giữa thẩy qua một bên lay người anh nhưng Phúc Hưng ngủ say quá không tỉnh dậy, đến khi cái bóng đó đến gần hơn thì Anna sợ hãi quá ngất xỉu luôn.
Khi cô ngất xỉu rồi thì cái bóng đó sợ quá kéo tấm mền trắng ra hốt hoảng nói:
-Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy.
Phúc Hưng lúc này quay qua ôm cô và ra lệnh cho "con ma" kia:
-Cậu hết việc rồi ra ngoài đi.
"Con ma" đi bằng chân đó cúi đầu với anh một cái rồi rời đi, còn thuận tiện khóá cửa lại giúp thiếu gia nhà mình.
Thật ra khách sạn này chính là của anh, bởi vì tối nay lúc về cô cứ kêu anh hỏi xem khách sạn còn phòng trống không? Cô ngại không muốn ở cùng phòng với anh.
Mà phòng hai người đang ở là phòng VIP chỉ có duy nhất anh ở khách có trả giá cao thế nào? Cũng không được vào ở anh đưa cô đến đây mà cô cứ tìm cách chạy.
Phúc Hưng mới nghĩ ra cách này trêu cô xem cô còn muốn sang phòng khác ngủ nữa không? Nhìn qua cô gái nhỏ anh mim cười lúc này mới quay qua lay người cô gọi:
-Anna em sao vậy? Tỉnh dậy đi.
Một lúc sau thì cô cũng mở mắt vừa nhìn thấy anh cô liền ôm chăm lấy anh và thúc thích:
-Anh ơi ở đằng kia có ma.
Cô không dám nhìn xuống chân mình nữa người nào đó cười gian sảo, vừa ôm cô vừa vuốt tóc của cô nói:
-Tôi đây rồi yên tâm có tôi rồi, sẽ không có con ma nào dám lại gần em đâu.
Lần này không cần tìm cách hay gì nữa mà Anna chủ động ôm anh ấy ngủ, còn anh được ôm cô gái nhỏ trong lòng mà không sợ cô nói anh lợi dụng, còn cô gái ngây thơ thì xem anh là tượng đài bảo vệ mà chủ động rút vào trong lòng anh để được an toàn.
Sáng hôm sau khi thức dậy cô ngước mắt lên nhìn thấy người đàn ông đang ôm mình ngủ ngon lành, mà không đúng tối qua là cô chủ động ôm anh mới đúng.
Nhớ lại chuyện hôm qua thật đáng sợ đang suy nghĩ thì vòng tay ôm cô siết chặt, ngước mắt lên nhìn thì ra Phúc Hưng còn chưa tỉnh vì cô vừa nới lỏng tay ra nên anh đã ôm cô lại.
Giờ này cũng còn sớm mới 5 giờ 30 phút sáng thôi nên cô chui vào lòng anh ngủ thêm một chút, đến khi trời sáng hẳn thì Phúc Hưng mở mắt ra.
Nhìn thấy cô gái nhỏ ngủ ngon lành trong lòng mình anh mỉm cười, công nhận một đều là anh rất thích cảm giác ôm cô ngủ.
Cái lần về nhà ba mẹ vợ ngủ trong phòng cô đến bây giờ đã rất lâu rồi anh mới được ôm cô gái nhỏ ngủ ngon lành như thế này.
Đang nhìn cô và suy nghĩ thì cô gái nhỏ mở mắt ra từ từ, vừa thấy anh nhìn mình như vậy Anna ngại ngùng định ngồi dậy thì Phúc Hưng kéo cô lại, anh hỏi:
-Hôm qua em bị làm sao vậy? Tại sao lại sợ như vậy?
Nhớ lại cảnh hôm qua mà Anna còn run nhẹ, cô đi chơi và từng ngủ khách sạn nhưng chưa bao giờ bị như thế này, cô kể lại:
-Hôm qua khi em đang ngủ ngon lành thì có một cái bóng trắng kéo mền của em, em mơ màng kéo lên lại thì cái bóng đó bay vào người em và em sợ quá nên ngất luôn.
Lúc này Phúc Hưng giả vờ nói:
-Em cũng thấy như anh?
Cô sợ hãi nhìn anh nói:
Vậy cái phòng này?Thôi chúng ta thu dọn và rời khỏi đây sớm thôi.Dạ, chúng ta đi thôi ạ.Nói rồi hai người ngồi dậy chuẩn bị thu dọn mọi thứ và đi thật sớm, không ở lại đây thêm giây phút nào nữa.
Cũng may là họ đặt phòng có một đêm và hôm nay rời đi, chứ không cho tiền Anna cũng không dám ở lại đây thêm thật sự rất đáng sợ.
Và cái chuyện "con ma" này mà nhiều năm về sau khi hai người trở lại Nhật lần nữa, Anna biết được sự thật đã phạt Phúc Hưng ngủ ngoài hành lang hết một đêm, cho bỏ cái tội dọa cô.