Bỗng Một Ngày Chợt Nhận Ra Anh Đã Yêu Em Rồi

Chương 18: Chiến tranh lạnh.




Phúc Khang đưa cô đến một quán ăn lề đường mà trước đây đi học hai người thường đến ăn, ở đây có bán rất nhiều đồ nướng cay.

Anna có một sở thích mà bạn bè từng chơi chung với cô đều biết, đó là mỗi khi buồn cô sẽ đi ăn đồ thiệt cay để nước mắt chảy ra sẽ không biết đó là do cô khóc hay do ăn cay.

Hai người ngồi ăn ngon lành Anna vừa ăn vừa lấy khăn giấy lau nước mắt, ở phía bên đường đối diện Phúc Hưng nhìn cô như vậy.

Tự nhiên sâu thẳm trong trái tim anh có một cái gì đó nhói lên, giống như ai vừa đâm một cây kim làm cho anh đau nhẹ một cái.

Phúc Khang thấy cô vừa ăn vừa lau nước mắt anh hỏi:

-Hôm nay ở nhà tớ đã xảy ra chuyện gì à?

Cô lắc đầu vừa ăn vừa nói:

-Không có chuyện gì xảy ra cả, bởi vì tớ muốn đi hóng mát một mình vậy thôi.

-Là thật?

-Chắc chắn là thật 100% luôn tớ nói dối cậu làm gì chứ.

-Được rồi tớ tin cậu.

Anna mỉm cười và cầm lon bia lên cụng ly với anh, nhưng Phúc Khang còn phải lái xe nên chỉ uống nước lọc, thế là sau một lúc ngồi ăn thì một người tỉnh một người say rượu không biết trời đất là gì?

Phúc Khang đi đến nơi ông chủ đang bán tính tiền, sau đó anh trở lại bàn định bế cô về xe thì lúc này Phúc Hưng đến, anh không nói không rằng cúi xuống bế Anna về xe của mình.

Thấy anh trai đến nhưng anh biết chắc chắn có chuyện không đơn giản như Anna nói, nên đã kéo Phúc Hưng lại hỏi:

-Anh hai, anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?

-Không phải chuyện của em.

Chỉ trả lời một câu như vậy là Phúc Hưng lên xe lái đi một mạch về nhà, mặc kệ em trai mình muốn nghĩ sao thì nghĩ.



Trên đường lái xe về Phúc Hưng quay qua nhìn cô gái nhỏ đang say khước không biết trời đất là gì, đưa tay lên vuốt tóc cô anh nói:

-Sao em lại ngốc như vậy? Buồn sao không chịu nói với anh? Anh sẽ điều tra lại chuyện này mà.

Anh mặc kệ cô có nghe thấy anh nói hay không, nhưng thời gian qua tiếp xúc với Anna anh biết cô ấy không phải người xấu.

Chỉ là lúc đó anh hơi nóng tính đã quát cô thôi, nhất định anh sẽ tìm cách xin lỗi cô.

Về đến nhà anh bế cô lên phòng ngủ nhưng cô ấy không thể tự thay đồ lúc này, phải làm sao đây? Suy nghĩ một lúc anh vào nhà vệ sinh lấy một cái khăn thấm nước ấm.

Đi ra anh lau mặt tay chân cho cô, nhưng bên trong cơ thể cô thì anh không dám đụng đến.

Sau khi xong hết rồi thì anh trở về phòng ngủ của mình, lấy điện thoại ra anh gọi cho đội trưởng đội bảo vệ nói:

-Cậu xem lại camera ở bờ hồ lúc thiếu phu nhân đứng đó và gửi qua cho tôi.

"Dạ thiếu gia."

...****************...

Sáng hôm sau khi cô thức dậy cứ nghĩ là Phúc Khang đưa mình về nhà, cô vệ sinh cá nhân xong rồi xuống nhà để bị đi làm.

Phúc Hưng đang ở dưới nhà đợi cô khi anh vừa thấy cô đi xuống liền đi đến hỏi:

-Tối qua em ngủ ngon không?

-Ngon.

Rồi cô không nói gì thêm quay qua lấy đại một cái bánh ngọt ở trên bàn rồi rời đi, anh đi theo mở cửa xe cho cô nhưng Anna đi một mạch ra đường.

Có lẽ cô đã gọi xe trước đó rồi nên khi vua bước ra khỏi nhà đã có xe đợi sẵn, Phúc Hưng đứng trong nhà nhìn theo bất lực, thôi thì vào công ty rồi kiếm cách nói chuyện với cô vậy.

Nhưng cả ngày hôm nay anh không thể nào gặp được Anna, mỗi khi anh sai cô làm gì đó cho anh thì người cầm vào phòng anh là thư ký Hứa.



Đến khi anh vừa mở cửa bước ra đi đến bàn làm việc của cô, thì y như rằng cô rất bận rộn đứng lên cầm tài liệu đi photo.

Buổi trưa cô cũng không đi ăn cùng anh mà xuống căng tin của công ty ngồi ăn với mọi người, và đồng thời nói chuyện rất vui vẻ,

Cô xem anh như là không khí và không hề tồn tại trong mắt cô, đến chiều khi ra về anh định đợi cô cùng về nhà thì không biết trời xui đất khiến thế nào.

Anh trai của cô Alan vừa trở về Mỹ đến rước cô về nhà chơi mấy hôm, anh ấy gọi điện cho anh nhìn thấy số điện thoại, anh bắt máy:

-Em nghe anh hai.

"À, chuyện là anh vừa theo anh họ qua Mỹ công tác mấy ngày, anh gọi hỏi cậu có thể cho Anna về nhà chơi mấy hôm với anh được không?"

-Dạ được, cô ấy cứ qua nhà chơi và thăm ba mẹ đi ạ khi nào anh về nước thì cho em hay, em qua rước vợ em về.

"Ừm, vậy cám ơn cậu nha."

Anh vợ đã trực tiếp gọi điện anh đám nói không cho, thiệt là sớm không về muộn không về lại về ngay lúc này à.

......................

Ở bên này Alan nhìn em gái mình buồn thiêu anh hỏi:

-Em cãi nhau với em rể à.

Cô không hề trả lời mà chỉ im lặng, anh nhìn liền biết em gái của anh đang buồn mà, mặc dù Anna không phải chuyện gì cũng đi tâm sự với người khác.

Nhưng em gái sống cùng anh từ nhỏ làm sao anh không hiểu, Alan cười cười nói:

-Vợ chồng sống chung với nhau thế nào ít nhiều cũng một vài lần không hiểu ý nhau, anh không biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì? Như dù bất cứ giá nào anh cũng sẽ bên vực em, khi nào muốn nói thì cứ tâm sự với anh.

-Dạ.

Anna chỉ trả lời anh trai một tiếng thôi, nhưng khoé mắt cô đỏ hoe không để nước mắt rơi, cô mỉm cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.