Bỗng Dưng Thành Má Nhỏ Của Thằng Bạn, Phải Làm Sao Đây

Chương 30




Con sói con nằm trên đất giận dữ gằn to từng chữ một: “Tao! Không! Có! Bệnh! Chó! Dại!”

Tôi giật mình: “Thì ra mày là con chó đã bắt ông anh họ tao đó hả.”

Tôi chưa từng thấy hình người của thằng nhóc này, nó đột ngột xuất hiện như thế nên tôi không nhận ra.

Nói tới là tôi lại không kiềm được mà đánh giá tỉ mỉ thằng nhóc này một phen, được ghê ta, trông cũng ổn phết đó chứ, sói con tươi sáng tràn đầy năng lượng, tiếc rằng không phải là 'món ngon' của tôi.

Sói con gào lên: “Mày mới là chó!”

Anh họ bất lực thấy rõ.

Tôi thả sói con ra: “Tao là người, mày mới là bé chó”

Sói con tức điên.

Tôi ngẫm nghĩ, lại quay sang nhìn anh họ, sửa miệng: “Thế.... Chó cưng?”

Anh họ: “.....”

Sói con muốn nhào lên chơi tay đôi với tôi.

Anh họ túm cổ áo cậu ta rồi kéo sang một bên.

“Đừng quậy nữa.” Anh nói “Cậu đánh không lại nó đâu.”

Cậu ta trông rất là nhục nhã.

Anh họ kể cho tôi nghe những gì mà anh biết: “Lúc đó cậu ấy có nhận ra mày nhưng hiển nhiên là mày đâu có nhận ra người ta.”

Lúc đó.... Là lúc thằng nhóc này đi lấy cái cuộn băng keo về đó hả?

Thề luôn, tôi mà nhận ra cậu ta mới là lạ.

Dạo trước thì tình hình diễn biến ở thành phố kế bên khá rắc rối, con sói con này là người duy nhất sống sót trong vụ này.

Sau khi nhổ sạch mầm mống của tai họa, mọi người quyết định bỏ cậu ta lại, bấy giờ cậu ta đã thần hồn nát thần tính, hung hăng cào cho anh họ tôi một phát, cậu ta không có ác ý, chỉ muốn hù dọa bình thường thôi, thế nên cũng chẳng có ai ra làm khó cậu ta.

Lúc ấy cậu ta giữ nguyên vẻ ngoài của người sói, bộ lông màu xám đậm bao phủ hết toàn thân, khác xa so với dáng vẻ hiện giờ.

Dựa theo nội dung cuộc trò chuyện của đám người sói ban nãy, dường như bọn chúng đã lầm tưởng này là do chú Tần làm. Vụ bắt cóc của người sói giống hệt một trò đùa, sự xuất hiện đột ngột của Nhật Thiên cũng vô cùng quái lạ. Đến tột cùng là ai đang hợp tác với ai? Tôi không rõ nữa.

Anh họ: “Cậu ấy muốn nhắc nhở mày nhưng lại sợ mày hiểu lầm mình là kẻ địch, nên mới gọi cho tao kêu tao tới.”

Tôi nhịn không được hỏi: “Hai người lén lút liên hệ hồi nào vậy?"

Anh họ nói: “Chuyện này không quan trọng.”

Với tình hình hiện tại thì việc này đích xác không quan trọng, nhưng tôi tò mò lắm.

Thôi vậy, nghẹn họng thêm mấy hôm rồi hỏi sau.

Tôi quay sang hỏi sói con: “Mày muốn nhắc tao cái gì?”

Sói con giọng ồm ồm: “Thằng ma cà rồng tới cứu mày là hàng giả.”

“Tao biết rồi.” Tôi trả lời “Giờ mày đi vô chắc còn thấy thằng đó đang nằm xỉu đấy.”

Sói con: “Ờ, hừ.”

Anh họ: “....”

Anh họ giơ tay chỉ lên cửa sổ của biệt thự: “Mày nói con dơi đó đó hả?”

Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng mà anh họ chỉ: “……”

Vãi lonz, sao Nhật Thiên chạy được rồi!

Không lẽ hồi nãy tôi tọng tỏi vô miệng gã ít quá hả?!!!!

Gã ta bay luôn rồi thì làm sao tôi đuổi theo được?! Tôi đâu có biết bay!!

Phải ha! Súng!

Tôi túm lấy anh họ: “Súng đâu! Anh có đem súng không?!”

Anh họ: “Tao quên rồi! Vứt đại trên xe ấy!!”

Tôi: “……”

Thế giới này nguy hiểm như vậy, thế mà ông anh còn quăng đại vũ khí lên trên xe?!

Tôi đành phải xoay đầu, mắt ngấn lệ, nhìn theo Nhật Thiên bay đi với cái dáng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Anh họ trông rất áy náy: “Chúng ta đi tìm Linh Môi đi, chắc cô ấy có thể giúp chúng ta tìm ra con ma cà rồng đang chạy trốn đó đấy."

Sói con yên lặng giơ tay lên: “Hình như tao biết hắn ta sẽ đi đâu.”

À.

Sao tôi quên được nhỉ?

Chỗ này còn có con sói con tuồng tình báo ra ngoài để nối giáo cho giặc mà!