Bỗng Dưng Thành Má Nhỏ Của Thằng Bạn, Phải Làm Sao Đây

Chương 28





Con dao găm bạc mà tôi giấu trong áo vẫn còn vương lại hơi ấm của con người, nhẹ nhàng chỉa vào ngực chú.

Tôi biết, trong lúc tôi 'hôn mê', đám chó săn kia đã lục tung túi tôi rồi, nhưng bên trong chỉ có hai tép tỏi mà tôi vớ được từ căn bếp, chúng đâu có biết là nếu muốn giấu một thứ gì đó thì thiếu gì cách làm.

“Đừng quậy nữa.” chú Tần mở to mắt nhìn tôi, vẻ mặt vẫn đang rất bình tĩnh “Em biết không, bạc không có tác dụng với tôi đâu.”

Tôi cười: “Tụi mình cứ thử đi."

Dao găm cứa đứt áo sơ mi của chú, chỉ vừa chạm khẽ lên vùng ngực mà làn da tái nhợt đã cháy sạm như bị bỏng, bắt đầu bốc khói đen.

Chú đau đớn rên lên, tôi hỏi lại: “Ồ, không có tác dụng thật ạ?”

Chú hét lên: “Em yêu! Em điên rồi à!”

“Được rồi đó.” Tôi vỗ vỗ mặt 'chú' “Chú Tần chưa bao giờ kêu tôi là em yêu.”

“Em nói bậy bạ cái gì thế.” 'Chú' chau mày nhìn tôi “Tôi biết em đang rất giận, nhưng……”

Tôi nói: “Chú Tần sẽ không ném tôi lên ghế mạnh bạo như vậy, chú ấy cũng sẽ không càm ràm tôi vì bị đụng đầu vô xe."

'Chú' ngập ngừng nói: “Do tôi quá sốt ruột……”

Tôi: “Mày xấu, mày không đẹp bằng chú tao.”

Gã: “.....”

Tôi nhìn gã: “Tao cứ nghĩ rằng tao có đang đa nghi quá không, cơ mà hàm răng của mày không giống chú ấy thật."

Nói tới đây, tôi không kìm được mà chùi lấy chùi để cái miệng mình.

Ọe.

Vậy mà tôi lại hôn một thằng đàn ông không đẹp bằng chú Tần.

Gã vẫn cố gắng chống chế: “Em đa nghi quá đấy, thật, do em cả nghĩ thôi....”

Tôi thuận tay kéo cà vạt của gã xuống, vo thành cục rồi thồn vô miệng gã.

Mẹ nó phiền vãi.

Sợi dây thừng vừa mới tháo ra còn để ngay bên cạnh, thế mà thằng ngu này đi gỡ cọng dây thật chứ không thèm cắt, vừa hay để xài lại, trói gã luôn.

So với mấy con sói con ngu ngốc kia thì kỹ thuật trói người của tôi nghệ hơn nhiều, còn nhìn nó không đẹp thì chắc chắn là do thằng ma cà rồng này xấu trai.

Nếu người bị trói là chú Tần ấy hả, tôi tin mình có thể bó chú siêu đẹp luôn.

Ảo thuật của ma cà rồng chỉ được đến thế, sau khi biết chân tướng thì hiệu lực của nó sẽ dần dần biến mất. Gã ta càng ngày càng khác với chú Tần, không đẹp trai bằng chú Tần, không men lì bằng chú Tần. Với một kẻ đam mê cái đẹp như tôi, đúng là quá sức chịu đựng.

Tôi nói với gã: “Mày đừng mơ biến thành con dơi nhỏ.”

Gã trừng tôi.

Tôi khuyên gã thật lòng: “Tao bị nghiện mấy người đẹp đẹp ấy, dù giờ mày xấu rồi nhưng cũng còn tạm được, nếu mày biến thành con dơi xấu hoắc thì tao không dám đảm bảo tao có giết mày hay không đâu.”

Gã: “.....”

Tôi: “Mày nên tin tao đi, tao là dân chuyên đấy.”

Gã: “....”

Tôi lôi cục cà vạt từ trong miệng của gã ra: “Mày tên gì?”

Gã: “Tao đjt mẹ mày ¥@#%…………&*”

Tôi thồn cà vạt vô mồm gã tiếp.

“Tên của mày kém sang quá.” Tôi nói “Nếu mày thích 'vận động' tới vậy thì... hay vầy đi, tao kêu mày là Nhật Thiên nha.”

Nhật Thiên: “……”